
trượt băng anh còn chưa thấy nữa là.”
“Bao giờ có cơ hội, anh về quê em, em dạy anh trượt băng.”
“Được thôi. Em phải dạy kiểu, dắt tay anh, rồi nói anh giỏi thật, anh là thiên tài ấy.”
“Mơ đấy à. Em sẽ xuống, rồi mặc kệ anh, còn đứng bên cạnh mắng anh ngốc, làm thế anh sẽ học nhanh lắm.”
“Em mà dạy như thế, anh không học nữa.”
“Không được, anh phải học.”
“Sao chứ?”
“Em muốn nhìn anh ngã.” Noãn Noãn nói xong liền cười rũ.
“Em thật là xấu gớm,” tôi nói.
“Tính từ này thì sát thực hơn rồi đấy.” Noãn Noãn vẫn cười không dứt.
Chúng tôi lại đứng dậy tùy hứng dạo bộ, đi dạo ở đây thật là thoải mái.
“Em đã ở Bắc Kinh năm mùa đông rồi, mùa đông nào cũng đến đây trượt băng,” Noãn Noãn nói.
“Em tốt nghiệp đại học rồi á?” tôi hỏi.
“Vâng,” Noãn Noãn gật đầu, “sắp nghiên cứu sinh năm hai rồi, giờ này năm sau là em đi làm rồi.”
“Làm ở Bắc Kinh à? Hay về quê?”
“Chắc là vẫn ở lại Bắc Kinh làm việc.” Noãn Noãn như thở dài, nói: “Thời gian xa nhà càng dài, đường về nhà càng xa.”
“Nếu như em ở Bắc Kinh làm việc, anh sẽ đến Bắc Kinh tìm em,” tôi nói.
“Thật không?” Noãn Noãn mắt sáng bừng.
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Thế thì tốt quá, ở Bắc Kinh còn nhiều thứ hay lắm, em sẽ chỉ anh xem.” Noãn Noãn rất hứng thú. “Hay nhất là chúng ta có thể lại đi ăn món Tứ Xuyên, món Trùng Khánh, để anh cay ngất đi, chắc chắn là rất vui.”
“Nếu như vậy, anh sẽ lập tức về Đài Loan.”
“Không được, em cứ không cho anh về.”
Noãn Noãn cười rất vui vẻ, nét buồn vừa nãy phảng phất qua mắt em thoắt cái đã tiêu tan.
Trong lòng tôi lại cứ nghĩ đến lần sau gặp lại em ở Bắc Kinh, không biết sẽ thế nào?
Cũng không biết là khi nào nữa?
Và chúng tôi lúc đó, còn có thể ngây thơ đơn giản như bây giờ được không?
“He, nếu như em về quê làm việc, thì anh không tới tìm em nữa à?” Noãn Noãn đột nhiên cất lời.
“Anh không biết Hắc Long Giang là nơi thế nào.” Tôi nghĩ ngợi một lúc, nói
tiếp: “Có khi phải leo qua mấy ngọn núi tuyết, nhảy qua mấy con sông
băng, chưa biết chừng đi đến hơn nửa tháng mới gặp một bóng người, hơn
nữa người ở đó còn không biết nói tiếng phổ thông. Quan trọng là anh
không biết săn bắn, không biết phải lấy gì nhét bụng đây.”
“Xem anh tưởng tượng về Hắc Long Giang thế nào kìa,” Noãn Noãn nói. “Hắc Long Giang cũng tiến bộ lắm đấy.”
Xem ra ấn tượng của tôi về Hắc Long Giang e rằng đã dừng lại ở cuối đời Thanh, mà có khi còn sớm hơn nữa.
“Nếu như Hắc Long Giang thật như anh hình dung, thì anh còn đến không?”
Noãn Noãn dừng bước, quay lại đối diện tôi.
“Noãn Noãn.” Tôi cũng dừng bước.
“Ưm?”
“Anh sẽ đến.” Tôi bật cười.
Noãn Noãn cũng cười, nụ cười thật rạng rỡ, như ánh mặt trời mùa đông, tươi sáng mà ấm áp.
Tôi thành thật tin rằng, để thấy lại nụ cười rực rỡ của Noãn Noãn, đến Himalaya tôi cũng sẽ đi.
“Nhưng em phải dạy anh săn bắn trước đã,” tôi nói.
“Cứ không đấy,” Noãn Noãn nói, “tốt nhất cứ để gấu đen cắn chết anh.”
“Gặp gấu đen thì giả chết chứ sao, gì chứ giả chết thì anh có nghề lắm.”
“Còn cả hổ Đông Bắc nữa.”
“Ờm...” tôi nói, “có khi anh không đi thì hơn.”
“Không được, anh vừa hứa sẽ tới mà.”
“Hứa bừa cũng có phạm pháp đâu.”
“Này.”
“Được rồi. Anh đi,” tôi nói. “Nhỡ may gặp phải hổ Đông Bắc, anh sẽ nói lý với nó.”
“Hổ Đông Bắc không hiểu tiếng người đâu.”
“Để gặp em, anh nghìn dặm xa xôi, vượt núi băng ghềnh, chắc chắn khiến ông
Trời cảm động. Ông Trời đã thấm thía cảm động rồi, huống chi là hổ Đông
Bắc. Có khi nó còn ngậm ngùi xúc động chỉ đường cho anh cũng nên.”
“Đấy là vì nó đói muốn xỉu rồi, đột nhiên thấy thức ăn dâng đến miệng, nên
ngậm ngùi xúc thì có,” Noãn Noãn vừa nói vừa cười. Tôi thấy thú vị, cũng cười hùa theo.
Tôi với Noãn Noãn vừa đi vừa cười nói, lại trở về cầu Ngân Định.
Thầy Lý đã tìm được hơn hai mươi chiếc xe xích lô, cứ hai sinh viên ngồi một xe.
Thầy để sinh viên lên xe trước, rồi đi dặn dò từng xe một, không biết nói những việc gì.
Thầy đến bên xe chở tôi và Noãn Noãn, chào người lái xe là bác phu, rồi dặn
dò: điểm cuối cùng là Cung Vương Phủ, dọc đường đi nếu chúng tôi thích
có thể tùy lúc xuống xe thăm thú, nhưng không được quá lâu.
“Cứ dạo từ tốn, thảnh thơi tản bộ.” Thầy Lý mỉm cười với chúng tôi.
Xe xích lô vừa lăn bánh, Noãn Noãn bèn nói em đến Bắc Kinh lâu vậy rồi
nhưng đây là lần đầu tiên được ngồi xe ba bánh đi dạo ngõ cổ.
“Giống cô gái lớn rồi ngồi kiệu hoa ấy,” tôi nói.
“Hả?”
“Đều gọi là lần đầu tiên.”
“Anh nhạt thật đấy.” Noãn Noãn trừng mắt lườm tôi.
“Thưa ông, nghe giọng ông, chắc là người miền Nam?” Bác phu đột nhiên lên tiếng.
“Bác cứ gọi cháu bình thường thôi ạ.” Nghe bác ta gọi ông mà tôi rủn hết cả người. “Cháu từ Đài Loan tới.”
“Thảo nào,” bác phu nói, “người Đài Loan các ngài lịch sự lễ phép lắm, con người rất tốt.”
Tôi ngượng ngùng cười, rồi quay sang Noãn Noãn nói: “He, bác ấy nói anh rất lịch sự lễ phép đấy.”
“Đấy là khách sáo thôi,” Noãn Noãn dửng dưng nói.
“Cô gái ơi, hoàn toàn không khách sáo đâu.” Bác phu cười cười.
“Nghe thấy chưa, cô gái?” Tôi lấy làm đắc ý.
Không ngờ gọi tôi là ông, mà gọi Noãn Noãn chỉ là cô gái, thoắt cái đã