
còn nhìn
thẳng tôi.
“Có gì cô đừng ngại nói thẳng nhưng nếu nói lời cảm tạ linh
tinh thì không cần.” Tôi cười cười, nhàn nhạt mang trà lên hớp một hơi, ui da, trà lạnh thật tốt!
“Chính cô ta tự ngã xuống, ta giơ tay muốn giữ cô ta lại nhưng bị lời của cô ta dọa lui lại.”
Tôi lạnh nhạt nhìn vẻ kinh hồn vẫn còn trong mắt cô ta, cũng không nói tiếp.
“Ta căn bản không rõ cô ta vì sao mà tự nhảy xuống nước,
hoàn toàn ngây dại. Ha hả,
nhiều ngày vậy ta rốt cuộc cũng
hiểu, cô ta chẳng qua cũng chỉ muốn tìm lý
do diệt trừ ta thôi, chỉ là, khi đó ta thế nào cũng không thể tin nổi cô ta là người vô tình như vậy...”
Từ quý phi nhẹ nhàng mà hít một tiếng: “Coi như
là ta đã hiểu được, cũng là vô dụng... Không thể kể cùng với bất luận kẻ nào,
lại càng không dám nói với ai, liền ngay cả vì cô mà nói nửa câu, một câu cũng không được... Ta liền như vậy
bị kìm nén...” Trầm mặc một lát, thanh âm đau thương lại vang lên: “Ta nghĩ nếu ta không tìm người
nào đó để nói chắc sẽ nghẹn chết ở trong cung...”
Tôi nở nụ cười, không tiếng động mà nở nụ cười.
“Hiện tại sẽ không nghẹn mà chết?” Tôi hờ hững
hỏi.
Từ quý phi ánh mắt đột nhiên trợn tròn, trong mắt
mang theo vài phần kinh hãi nhìn tôi.
“Ta chỉ có thể nói, lần này cô có thể giữ toàn mạng hẳn là nên
đi vào miếu mà dâng lễ cảm tạ ông trời đi, còn chuyện khác, không nên nghĩ cũng
không nên cân nhắc nữa. Việc đấu đá nhau trong cung này không hợp với người như cô, vừa học vừa dùng cũng không
phải cách tốt.”Nở nụ cười ảm đạm với cô ta, tôi đứng dậy hướng cửa đi đến, rõ
ràng có ý tiễn khách.
Có đôi khi, người ta thật sự biết thỏa mãn, đại
nạn không chết không cần thiết phải có hạnh phúc đến cuối đời, nhưng có thể
tích được phúc.
Nhìn Từ quý phi đang ngồi đờ đẫn trên ghế, tôi ở trong lòng cười lạnh một tiếng.
Hậu cung, là chiến trường không có khói thuốc
súng, giết người không thấy máu, nguy cơ tiếp nối, mỗi bước đều là vì sinh tồn.
Tranh đấu, tính kế, âm mưu hỗn loạn, máu chảy cứ bày ra trước mắt. Một khắc
trước nhìn con của mình giãy dụa giữa sinh tử,
giây tiếp theo sẽ bày kế mà đưa người khác vào chỗ chết.
Đây là một tòa thành đỏ rực, rất nhiều người muốn
tiến vào, tưởng rằng ở đây chính là thiên đường, nhưng lại không biết trong
lòng những người không có cách nào rời đi thì đây chính là a tỳ địa ngục.
Từ quý phi rốt cuộc đứng lên, có chút lay động
hướng tôi đi tới, môi hơi mấp máy, mày liễu đã chau lại thành một đoàn: “Ta.... Ta...”
Tôi cười cười: “Không cần giải thích với ta cái gì. Nếu ta đoán
đúng, như vậy mời cô nghe theo lời ta khuyên bảo,
nếu ta đoán sai, như vậy hãy nhận lời xin lỗi của ta.” Cấp cho cô ta mộtnụ cười thư thái, nhẹ giọng phun
ra ba chữ:“Thật xin lỗi.”
Lúc này, Tiểu Tuyết bưng mâm xa xa đi tới, phát
hiện hai người chúng tôi đứng ở trước cửa, cước bộ khựng lại, rồi lại chậm rãi
tiếng đến.
Tôi nhìn vào mắt Tiểu Tuyết, phân phó nói:“Tiểu
Tuyết, em tiễn Từ quý phi!” Xoay người
vào phòng. Cứ đứng mãi ở cửa có gió lùa, tôi chịu không nổi.
......
Đêm khuya nơi lãnh cung, không có ai, không có âm
thanh nào, một mảnh tĩnh mịch, trống trải, tịch liêu.
Tôi nằm ở trên giường càng không ngừng trở người,
nửa tỉnh nửa mê trong lúc đó, liền ngay cả trong mộng cũng đều hốt hoảng, thật không rõ ràng,
giống như bị cách một tầng sa mỏng.
Không phải ác mộng gì, cảnh tượng rất đơn giản,
bốn phía đều là màu trắng, màu trắng của tường, màu trắng của đất, lụa trắng
chấm đất, theo gió phất phơ, làm cho người ta cảm thấy lười biếng. Tôi không
thể khống chế mà chậm rãi tiến về phía trước, đi thật lâu thật lâu, lâu đến
tưởng như dài đằng đẵng, không hiểu sao cảm giác khủng hoảng trong lòng lại bắt
đầu lan tràn...
Rốt cuộc, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lụa trắng,
thấy một thân quần áo
trắng xa xa đứng ở nơi đó, áo trắng
như tuyết, không nhiễm một hạt bụi. Có thể nhìn thấy một người, tại nơi trống
vắng này coi như một loại an ủi, vì thế tôi dùng sức mà chạy tới, tới rồi,
trước mặt lại giống như bị một tấm thủy tinh trong suốt ngăn cách, vô luận dùng
sức thế nào, cũng khó có thể tiến về phía trước,
hơn nữa, tôi càng dùng sức, khoảng cách so với lúc nãy lại càng xa.
Người nọ đứng ở nơi đó không nhúc nhích, giống như
một pho tượng tuyết được điêu khắc thành hình người, quần áo màu trắng ngà kéo
dài thật dài trên mặt đất, giống như bị tuyết phủ kín, gió thổi qua, nhè nhẹ
xoa mặt, nâng tay bắt lấy, là sợi tóc, màu trắng như tuyết....
Bỗng nhiên, người nọ vừa ngẩng đầu lên, tôi liền
bắt gặp một đôi con ngươi, màu bạc thuần túy, nhưng không hề có sức sống, cứ
trống rỗng như vậy nhìn tôi...
Tôi không hiểu sao cảm thấy thực sự khó thở, một
loại bi thương khó diễn tả bỗng chậm rãi tản ra khắp cơ thể, tràn qua ngực tôi, giống như bị một
khối đá lớn đè xuống.
Đột nhiên, máu, nháy mắt máu đỏ sẫm nhiễm hồng
bạch y của hắn, nước mắt theo cặp con ngươi màu bạc kia uốn lượn xuống, nhưng
lại cũng là màu hồng.
Tôi liều mạng che mũi, nhưng loại mùi vị khiến
người ta buồn nôn này như cũ vẫn quấn quanh tôi.
Người nọ là ai? Tiế