The Soda Pop
Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212024

Bình chọn: 8.5.00/10/1202 lượt.

thứ tội!” Thiên Ảnh quỳ sụp trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Âu

Dương Vân chờ xử trí.

Một lúc lâu sau Âu Dương Vân mới khẽ hé môi, hờ hững hỏi: “Chuyện quốc sư Lương Quốc là thế nào?”

Thiên Ảnh vẫn quỳ nói: “Bẩm vương thượng, người của chúng ta tại Lương

Quốc chỉ nói Ma y thay mặt cho muôn dân hiến bảo vật cho Đông Phương

Tấn, tiếp theo liền có chuyện lập quốc sư, Lương Quốc tuyên bố với bên

ngoài rằng Lương Vương gặp được một cao nhân đắc đạo bèn mời tới làm

quốc sư, nhưng thực chất có thể xác định quốc sư chính là Ma y.”

“Ma y? !” Âu Dương Vân cả người tỏa ra hơi thở băng hàn.

“Hồi vương thượng, thám tử phái đi chưa từng nhìn thấy hình dáng Ma y, cho nên…”

“Mắt mù, lẽ nào tâm cũng mù?” Giọng nói đều đều, không nghe thấy nửa

phần tức giận, nhưng tiếng nói không hề mang theo chút cảm tình đó chỉ

một giây sau đã kết liễu danh tính của bao nhiêu người, “Kẻ vô dụng, cô

[vương'> không cần, hãy giữ lại toàn thây cho chúng.”

Âu Dương Vân chậm rãi khép mắt, nhẹ nhàng phất tay, Thiên Ảnh hiểu ý đứng dậy định rời khỏi vương trướng.

“Thiên Ảnh, chuẩn bị sẵn sàng, mấy ngày nữa cô phải đi Lương Quốc.”

Thiên Ảnh dừng bước, xoay người cung kính đáp, “Dạ!”



Lương Quốc, phía nam sông Gia Lăng, Khâu Thành, đại doanh Đông Phương Thất.

“Báo! ~~ Vương gia! Không xong rồi! Đông Phương Cửu công thành rồi!”

Đông Phương Thất hoảng hốt trợn trừng hai mắt, trong mắt tơ máu phủ kín, tiều tụy kinh khủng, bỗng dưng hắn nở một nụ cười dữ tợn, nhỏ giọng

nói: “Đi! Trói Thượng Quan Lăng lại, treo trước cổng thành! Nói cho Đông Phương Cửu biết, nếu hắn muốn công thành thì hãy đạp lên thi thể Thượng Quan Lăng mà vào!”

“Dạ!”



Lúc Khâu thành được xây dựng, không ai tính toán đến ý nghĩa quân sự của nó. Nhưng vị trí tuyệt vời của Khâu thành khiến nó trở thành một thành

trì kiên cố dễ thủ khó công.

Trải qua một trận đánh nhau kịch liệt, đại quân do Đông Phương Cửu thống lĩnh tuy rằng đạt được thắng lợi, nhưng cũng có tổn thất. Còn Đông

Phương Thất mặc dù nguyên khí đại thương, nhưng về mặt nhân số vẫn chiếm ưu thế. Nếu muốn kết luận trận chiến tranh này thì vẫn còn sớm lắm.

Đông Phương Cửu dẫn quân tới dưới thành, mười vạn đại quân chỉ chờ hắn

ra lệnh một tiếng là có thể công thành. Vào đúng ngay lúc này, trên cổng thành bỗng trở nên rối loạn, Đông Phương Cửu ngước mắt lên nhìn, thì

thấy một thân ảnh mặc y phục trắng bị trói treo trên tường thành, mà

người kia lại bình tĩnh như không nhìn về phía hắn. “Lăng Nhi ——” Đông

Phương Cửu hô to một tiếng, nguy hiểm vẫn muốn xông ra ngoài.

Bạch U bận chắn trước người Đông Phương Cửu, “Gia! Đại cục làm trọng!”

Đông Phương Cửu yên lặng nhìn về phía kia, bàn tay trong tay áo nắm chặt thành quyền.

Đông Phương Thất, phải bầm thây ngươi vạn đoạn mới có thể giải mối hận trong lòng ta!

(*) Trích từ Kinh Thi – Bội Phong – Kích Cổ

Tử sinh khế khoát. Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ. Dữ tử giai lão.

Dịch nghĩa: Cùng nguyện sống chết có nhau. Nắm tay cho tới bạc đầu. Đông Phương Cửu nheo đôi mắt phượng đầy nguy hiểm, nhìn về phía thành

lâu, cao giọng nói: “Đông Phương Thất, trẫm niệm tình ngươi là huynh đệ

thủ túc của trẫm, vốn không muốn xung đột vũ trang với ngươi, đáng tiếc

ngươi chẳng biết trân trọng ý tốt của trẫm lại khởi binh mưu phản, ngươi có biết tội?”

“A, thì ra là cửu đệ tốt của bản vương…” Đông Phương Thất đứng trên

thành lâu, điệu bộ nhàn nhã tự tại, “Đệ không ở trong Phượng Dương thành hưởng phúc, chạy đến chỗ ta làm gì vậy?”

Đông Phương Cửu gầm lên phẫn nộ: “Đông Phương Thất, ngươi không cần làm

bộ làm tịch trước mặt trẫm nữa, lập tức mở cổng thành đầu hàng, trẫm sẽ

cân nhắc ban cho ngươi được toàn thây!”

“Đầu hàng?” Đông Phương Thất kéo sợi dây thừng trong tay, nở nụ cười quỷ quyệt, “Cửu đệ, ngươi hãy nhìn cho rõ, đây là ai?” Dây thừng tuột ra

với tới độ kinh hoàng, những người chứng kiến đều giật mình hoảng hốt,

hắn mới dùng sức giữ chặt sợi dây lại.

Với độ cao của thành lâu, nếu ta rơi thẳng xuống như vậy, hẳn là chết chắc.

Trước mặt là một cảnh tượng rối loạn, trăm nghìn ánh mắt đang đồ dồn về

phía ta. Mặc dù cách rất xa, ta hoàn toàn không nhìn rõ thứ gì, nhưng ta cũng biết, trong đôi mắt phượng kia hiện rõ nỗi lo lắng bất an. Nỗi bi

thương trong mắt ấy đã hóa thành cơn gió, xuyên qua quân trận, bay thẳng vào tận đáy lòng ta.

“Đông Phương Thất!” Đông Phương Cửu hét lớn, lần này là Bạch U và Y Y

hợp lực mới giữ hắn lại được, Y Y thấp giọng nói: “Gia, ngài hãy nhìn kỹ Lăng chủ tử, nàng hình như có lời muốn nói với ngài.”

Đông Phương Cửu cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, nghe lời nhìn chăm chú.

Ta bị treo giữa không trung, dây thừng buộc chặt đau nhức, nhưng lòng ta bình tĩnh không ngờ, thần sắc càng không lộ vẻ dao động, phát hiện ra

ánh mắt Đông Phương Cửu, ta thong thả cùng khẩu hình nói ra hai chữ:

“Công thành.”

Không ngờ đáp lại ta lại là vẻ mặt đang bên bờ sụp đổ của Đông Phương

Cửu. Hắn đột nhiên lớn giọng nói: “Đông Phương Thất, bây giờ ngươi thả

Lăng Nhi ra, trẫm sẽ tha cho ngươi con đường sống!”

Đông Phương Thất cười nói