Snack's 1967
Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212050

Bình chọn: 7.00/10/1205 lượt.

à châm ngôn sống.

Một con sư tử đực bị chọc giận sẽ đối đãi với con mồi thế nào? Ừ thì,

Đông Phương Thất không thể xem là sư tử đực, nhưng dù là thỏ mà bị chọc

điên lên thì cũng cắn người như thường, đúng không?

Quả nhiên không xong, Đông Phương Thất vớ lấy khối ngọc thạch chặn giấy

trên bàn ngay trước mặt, trong cơn tức giận hắn hoàn toàn mặc kệ thứ

trong tay là vật gì, có sức sát thương tới mức nào, vung tay ném mạnh về phía ta…

Trời xanh ơi, ta tự sát không thành, nhưng bị giết lại rất thành công.

Cắn chặt răng nhắm chặt mắt, chờ đợi khoảnh khắc cơn đau ập tới.

Một, hai, ba… ủa sao chưa bay đến? !

Ta ti hí mắt ra nhìn thử, cục chặn giấy bị một cây ngân châm đóng dính ở dưới đất trước mặt ta khoảng nửa trượng.

Lại là tên cung chủ kia cứu ta. Nếu như mỗ Lăng ta còn có ngày sau nhất định phải cảm ơn hắn mới được.

“Chủ nhân của ta còn muốn cùng Thất vương gia và chư vị tướng quân

thương nghị chuyện thủ thành trọng đại, cho nên thỉnh Thất vương gia

trước tiên để Lôi Minh đưa những kẻ không phận sự ra khỏi chủ trướng.”

Những kẻ không phận sự? Những ở đâu ra mà những, chẳng phải chỉ có một

mình ta thôi sao! Ha ha, Lôi Minh nói như vậy không phải đang giúp ta

miễn bị đánh hai mươi roi ư. Cảm ơn nha, không uổng công chơi cờ với

huynh.

Lôi Minh cũng không chờ Đông Phương Thất trả lời, thuận tay kéo ta từ

dưới đất lên, động tác nhìn bề ngoài thì thấy cực kỳ thô bạo, nhưng trên thực tế lại rất là nhẹ nhàng, nói chung, ta không thấy đau đớn một chút nào.

Kẻ vừa đi lướt qua vai ta mặc một bộ y phục trắng toát, lần này trong

lúc vô ý ta liếc thấy mấy nhánh hồng mai, những bông mai nở rộ rực rỡ.

Đúng là hắn!

“Công chúa hãy nghỉ ngơi sớm đi.” Lôi Minh đưa ta về lều, lại cởi hết dây trói trên người ta, thờ ơ nói một câu rồi đi ra ngoài.

“Lôi Minh.” Ta gọi hắn lại.

Hắn dừng bước, nhưng không xoay người lại, “Công chúa hãy nghỉ ngơi sớm đi.” Vẫn giọng thờ ơ, pha lẫn một chút lạnh lùng.

“Chủ nhân của huynh là Ma… Yến Tứ Phương?”

Thân thể Lôi Minh thoáng sững lại, tiếp đến xoay người nhìn về phía ta,

khẽ nói: “Tục danh của chủ nhân không phải thứ Lôi Minh có thể gọi

thẳng.”

“Huynh trả lời ta là phải hay không phải là được rồi.”

“Không thể trả lời.” Lôi Minh tiêu sái xoay người.

“Huynh đứng lại! Lôi Minh! Huynh nói với chủ nhân của huynh ta muốn gặp hắn! Ta muốn gặp Yến Tứ Phương!”

Mặc cho ta gọi thế nào, Lôi Minh vẫn đi thẳng không quay đầu lại.



Thời gian chớp mắt đã mấy ngày trôi qua.

Một điệu múa tế các vị thần trên trời khiến cho hai nhóm nhân mã đồng

thời xuất phát về phía Lương Quốc ngày đêm không dừng ngựa.

Kim Quốc, Cẩm Hâm. Hoàng cung, ngự thư phòng.

“Thập Tứ, tin tức có đáng tin không?”

“Hồi chủ tử, là tin tức Thập Tam mang về, trước giờ hắn vẫn phụ trách truy xét tình hình Ma y, hẳn là không sai đâu.”

“Có người giả mạo Ma y, mà đồ đệ của Ma y lại rất phối hợp?”

“Dạ.” Thập Tứ thẳng thắn trả lời.

Sau một lúc trầm ngâm, khóe môi Hiên Viên Tiêu cong lên thành một nụ

cười rất nhạt, “Hạ lệnh xuống dưới, ba ngày sau xuất cung tới Phượng

Dương.”

“… Chủ tử là muốn Thập Tứ đi?”

“Ha ha, không sai, là ngươi, còn có trẫm.”

“… Dạ.”

Quân doanh Ngôn Quốc, trong vương trướng.

“Ở đây không chào đón ngươi.” Giọng nói nhàn nhạt, nhạt tới mức không có một chút tình người.

“Ha ha, vương đệ hà tất phải lạnh lùng như vậy.” Một người mặc hồng sam

điểm mấy nhánh bạch mai, tóc trắng, mắt tím thản nhiên ngồi xuống, không có lấy nửa phần xa lạ, “Lần này ta mang đến cho đệ một tin tức tốt.”

Nói xong còn thoải mái cầm một chùm nho lên đưa vào miệng.

Đôi mắt màu bạc nheo lại đầy nguy hiểm, chỉ có ánh nhìn sát khí kia mới

làm cho người ta cảm thấy người trước mắt đang còn sống. “Ra ngoài.”

Giọng nói vẫn bình thản như trước.

“Được, ta nói xong sẽ đi.” Âu Dương Yến nuốt quả nho còn trong miệng

xuống, phủi phủi vạt áo trước ngực, thản nhiên đứng dậy, “Lương Quốc

cũng có quốc sư rồi, vương đệ không hiếu kỳ sao?”

Âu Dương Vân không nói một lời, hơi hạ mi mắt, Âu Dương Yến cười khẽ,

rồi nói tiếp: “Có người nói đại quốc sư Lương Quốc tại buổi lễ tế thần

đã nhảy một điệu múa nhân gian khó gặp.” Cố ý nói thật chậm, Âu Dương

Yến lẳng lặng quan sát phản ứng của Âu Dương Vân, chỉ thấy hai tròng mắt ngân sắc thoáng rung động, Âu Dương Yến cười thầm, tiếp tục nói: “Vương đệ, đệ nói xem vị quốc sư không biết từ đâu tới của Lương Quốc vì sao

luôn giúp đỡ Đông Phương Cửu vậy?”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Âu Dương Vân mở mắt ra, ánh mắt không tình cảm nhìn Âu Dương Yến.

“Lời ta muốn nói đều nói cả rồi, ha ha, vương đệ không tiễn, vi huynh cáo từ trước vậy.” Nói xong, tiêu sái phất tay áo bước đi.

Âu Dương Vân tĩnh tọa một hồi lâu, mới mở miệng gọi: “Thiên Ảnh.”

Một bóng người nhanh chóng nhảy vào vương trướng, khom người chắp tay, nói: “Vương thượng!”

“Ai cho phép ngươi để hắn vào?”

Giọng nói Âu Dương Vân bình ổn, nhìn thì như bình thản ung dung, nhưng cảm giác xa cách này khiến Thiên Ảnh không rét mà run.

“Vương thượng thứ tội, thần bị hắn điểm huyệt đạo… Thần thất trách,

vương thượng