
người nói phối với ‘phúc chỉ’ dược tính sẽ nhanh hơn
một chút.”
“Ngươi… Ngươi…” Ánh mắt Đông Phương Tấn không còn tức giận chỉ còn lại vẻ không cam lòng và thê lương vô hạn.
“Trách không được độc lại khó giải như vậy!” Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai ta.
Ta giật mình, quay đầu sang nhìn, nhóc Vô Cầu nháy mắt ngồi xổm bên cạnh ta.
Tim ta chậm mất nửa nhịp, trừng nó một cái, bảo nó chớ có lên tiếng.
Trong tẩm cung Đông Phương Thất đã mất hết kiên nhẫn, rút kiếm ra chỉa
vào Đông Phương Cửu nói: “Đủ rồi cửu đệ, câu chuyện bi thảm cũ rích của
ngươi nói cũng nói xong rồi, thất ca ta còn phải làm chính sự.”
Đông Phương Cửu thản nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Thất ca, cái
này sao có thể gọi là bi thảm được? Nếu không có những điều đó, cũng sẽ
không có ta ngày hôm nay, ta còn phải cảm tạ chúng nữa ấy chứ.” Bất chấp ánh mắt kinh hãi của Đông Phương Thất, Đông Phương Cửu khom người, ghé
sát tai Đông Phương Tấn, nói, “Mặc dù như vậy, phụ hoàng, ta vẫn định
buông tha cho ông, dù sao như ông đã nói, ta vẫn là con trai của ông,
thế nhưng ông lại làm một chuyện mà ta không thể nào tha thứ.” Nói đến
đây, Đông Phương Cửu hạ thấp giọng đến mức chỉ có hai người bọn họ mới
nghe được nói, “Suýt nữa khiến ta mất đi người mà ta yêu nhất.”
“Cho nên, phụ hoàng, ông phải dùng máu để gột rửa tội nghiệt của ông.”
Nói xong, Đông Phương Cửu cười vang rút thanh kiếm đâm sâu trong ngực Đông Phương Tấn ra.
“Ahhhh! ~~~~~~~” đây là âm tiết cuối cùng trên thế gian của Đông Phương Tấn.
Dòng máu đỏ sẫm chảy dọc theo thân kiếm trong tay Đông Phương Cửu, nhỏ
giọt xuống tấm thảm lông cừu trắng xóa, tụ thành từng đốm từng đốm hoa
đỏ thẫm, kiều diễm, yêu mị…
“Đông… Phương Cửu… Ngươi ngươi là một tên ác ma…” Đông Phương Thất từng
nghĩ tới việc bức vua thoái vị, từng nghĩ tới khả năng bởi vì soán vị
cần giết chết Đông Phương Tấn, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới phải tự
mình động thủ, càng không nghĩ tới dùng đến phương thức đẫm máu như vậy, tàn nhẫn như vậy, tanh tưởi như vậy.
Đông Phương Cửu mỉm cười, hào quang khát máu vụt tắt, trở nên nhu hòa hơn.
“Thất ca, tới phiên ngươi.”
Đông Phương Thất hoảng hốt, không khỏi lui về sau mấy bước, kiếm chỉa
vào Đông Phương Cửu, nói: “Đông Phương Cửu ngươi chớ có càn rỡ! Trong
phòng này đều là người của ta!”
Bầu không khí trong tẩm cung chực chờ giương cung bạt kiếm, nguy hiểm hết sức căng thẳng.
Đông Phương Cửu gặp nguy hiểm! Ta đứng bật dậy, chân đã tê rần, lảo đảo
thiếu chút nữa ngã ngửa, cũng may Vô Cầu đỡ ta, đè vai ta xuống, hung dữ hạ giọng nói: “Tỷ điên hả? Đi vào là chết có biết hay không? ! Đông
Phương Thất sẽ không tha cho tỷ! Mặc kệ tỷ là Thượng Quan Lăng hay là
quốc sư!”
Ta há miệng lấy hơi, hai mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn bên trong.
Ta không biết làm sao, ta không có biện pháp gì, vô lương mẹ kế ta đây
càng không có chủ ý gì! Ở thời khắc mấu chốt, mà ta lại chẳng có tí tích sự nào cả!
Đáng hận.
“Không được, ta phải vào cứu hắn.”
“Tỷ cứu như thế nào? Tỷ biết võ công sao? Biết dùng độc sao?
Thượng Quan Lăng, tỷ có bị ngốc không vậy? !”
“Ta…” Một lời đánh thức người trong mộng, ta hoản toàn tỉnh táo, đưa tay đẩy nhóc Vô Cầu ra, chăm chú nhìn nó, nói: “Vô Cầu, đệ đi trước đi, mau rời khỏi hoàng cung, Đông Phương Cửu sẽ không lẻ loi đơn độc, hắn nhất
định sẽ có viện binh, nhưng bất luận thế nào hai bên sẽ quyết tử một
trận, ở đây quá nguy hiểm, đệ phải đi! Đi mau!”
“Không, hai chúng ta phải cùng nhau đi!”
“Tên nhóc này, đệ đi trước đi, đệ không đi là liên lụy ta!”
“Ta đi rồi, tỷ sẽ liều mạng bất chấp vì Đông Phương Cửu chứ gì!”
“Ngươi!”
Ngoài điện ta và Vô Cầu thấp giọng cãi nhau chí chóe, trong tẩm cung nháy mắt tình thế bị lật ngược.
Vẫn giữ vẻ trầm mặc, Đông Phương Cửu chậm rãi, từng bước từng bước đi
tới bên tường, vẻ mặt chăm chú như đang ngẫm nghĩ chuyện gì trọng đại.
“Choang!” một tiếng, hắn dùng kiếm chém nát bình hoa bên cạnh. Nhất thời giống như ảo thuật một đội quan binh khác xông vào trong điện, tầng
tầng lớp lớp bao vây đám người của Đông Phương Thất.
Lần này đến phiên Đông Phương Thất biến sắc.
Nghe thấy tiếng động, ta và Vô Cầu thôi tranh cãi, lặng lẽ quan sát bên trong điện.
“Thất ca, ngươi vẫn luôn quá coi thường ta, có đúng không.”
“Được rồi! Được rồi!” Lặp lại mấy từ liên tục, trên trán Đông Phương
Thất đã lấm tấm mồ hôi, đứng bên bờ vực sinh tử tồn vong có ai mà không
sốt ruột. Đông Phương Thất nghiến răng nghiến lợi nói: “Thua cũng đã
thua tâm phục khẩu phục rồi, ngươi còn dụng binh làm gì?”
“Ha ha, thất ca, chỉ có thể nói rằng ngươi quá ngu ngốc.” Đông Phương
Cửu lạnh lùng nói, “Ngươi cho là cấm quân đều đã đổi thành người của cậu ngươi, thì ngươi có thể vô tư sao? Ngươi cho là lão bãi miễn quân quyền của ta thì binh phù của ta thực sự thay đổi sao? Ngươi cho là người
trong điện này chỉ là một đám vô tích sự hoàn toàn không có kinh nghiệm
chiến trường ư?”
Ta nở nụ cười, đây mới là Đông Phương Cửu, Đông Phương Cửu không ai bì nổi.
“Giờ thì tỷ có thể an tâm rồi chứ? Chúng ta đi thôi.” Tiểu Vô Cầu túm