80s toys - Atari. I still have
Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212453

Bình chọn: 8.00/10/1245 lượt.

mồ hôi lạnh. Nếu trong ba

người, người thắng là Đông Phương Thất chỉ sợ trong điện ngày hôm nay

không còn nhân chứng sống, kể cả bản thân ta.

“Láo xược!” Đông Phương Tấn gom hết sức lực, phẫn nộ quát Đông Phương

Cửu, càng cảm thấy chiếu thư lão mới vừa viết là một sự châm chọc lớn.

Đông Phương Cửu nở nụ cười, một nụ cười lạnh lẽo tàn khốc, khiến ai nấy trong điện không hẹn mà cùng rùng mình.

Đông Phương Cửu cười, xoay người nhìn sang Đông Phương Thất, nói: “Thất

ca, huynh không phải muốn tạo phản sao? Sao còn chưa động thủ? Có muốn

Cửu đệ giúp huynh một tay không?” Nói xong, Đông Phương Cửu tao nhã rút

thanh kiếm bên hông phó quan của Đông Phương Thất, đám binh lính lập tức rút đao chống đỡ, Đông Phương Cửu xua tay, cười cười, “Không vội, không vội, người ta hiện tại muốn giết không phải Thất vương gia của các

ngươi, mà là……”

“Phập –” Là tiếng kiếm đâm vào ngực.

“Ack…… Lão Cửu ngươi……” Đông Phương Tấn không thể tin được nhìn chằm

chằm bàn tay đang cầm chuôi kiếm của Đông Phương Cửu, ánh mắt trợn tròn

như chuông đồng, đau đớn không cam lòng……“Trẫm nguyện đem…… Ngôi vị

hoàng đế…… ack…… Truyền cho ngươi…… Ngươi lại…… ack…… Trẫm là…… ack……

Phụ thân….. của ngươi.”

Đông Phương Thất đứng sững sờ từ nãy, há miệng không thốt nên thành lời.

Đôi mắt Đông Phương Cửu đầy khát máu tàn bạo, khóe môi lại lộ ra ý cười, ngôn từ cũng giống đao bén lăng trì Đông Phương Tấn: “Phụ thân ư? Ha

ha, sao ta lại không biết nhỉ? Ta chỉ biết, chính ông làm hại ta phải

rời xa người ta thương yêu nhất. Ông có biết ta làm thế nào để sinh tồn

trong cái hoàng cung xấu xí này không? Mẫu thân đáng thương vì bảo vệ

ta, để ta không chết dưới tay các phi tần tàn độc của ông, bà bất đắc dĩ phải để cho linh hồn mình vấy bẩn, bàn tay bà đã nhuốm bao nhiêu là máu tươi, vầng trán đã sâu thêm bao nhiêu nếp nhăn! Nhưng cho dù như vậy…”

Đôi mắt lạnh lẽo của Đông Phương Cửu sắc nhọn nhìn Đông Phương Thất,

“Cho dù như vậy, các ngươi cũng không chịu buông tha bà. Các ngươi cho

rằng một đứa trẻ do cung nữ hèn mọn sinh ra không xứng sống trên cõi đời này sao? Nhưng trong mắt mẫu thân nó, nó quan trọng hơn tất thảy mọi

thứ! Quan trọng hơn cả đám bại hoại mang dòng máu tôn quý không gì sánh

được các ngươi!”

Trong lúc nhất thời trái tim ta đau đớn không nói nên lời, một loại cảm giác tội lỗi hối hận vì giết người len lỏi.

Có lẽ, là lỗi của ta, Đông Phương Cửu toàn bộ là do ta tạo thành, tuổi

thơ bất hạnh, nỗi ám ảnh cả đời, đều do ta nhào nặn, do ta viết, chính

ta viết! Khi ta viết ra dàn ý này, khóe miệng nhếch lên, trong lòng đắc

ý, có lẽ khi đó, ta còn cười nhủ thầm trong bụng, xem đi, lại thêm một

nhân vật bi thương lên đài!

Ta……

Ta thật sự nên hoàn toàn rời xa hắn, làm sao có thể đối mặt với hắn đây, làm sao có thể đối mặt với nụ cười dung túng chiều chuộng của hắn dành

cho ta?! “Phụ hoàng thân yêu của ta, ông có biết sau khi mẫu hậu chết ta làm sao

để sống tiếp không? Ha ha, vậy thì phải cảm tạ các phi tử của ông rất

rất nhiều, không có sự ‘chiếu cố’, ‘rủ lòng thương’ của bọn họ, Đông

Phương Cửu ta chỉ sợ không sống nổi tới ngày hôm nay!” Ánh mắt tàn bạo

của Đông Phương Cửu nhìn chòng chọc vào Đông Phương Tấn, “Đám nữ nhân

độc ác kia thật khiến ta muốn ói!”

“Lão Cửu ngươi… ngươi đang nói bậy bạ… cái gì?” Đông Phương Thất bị

luồng khí tu la tỏa ra quanh thân Đông Phương Cửu dọa sợ đến mức giọng

nói lắp bắp run rẩy.

“Ha ha, ta nói bậy?” Đông Phương Cửu liếc sang Đông Phương Thất, thanh

kiếm trong tay lại đâm tới trước ba phân, chỉ nghe tiếng Đông Phương Tấn kêu thảm thiết thê lương, “Ahhh! —— “

Đông Phương Thất vờ tỏ ra điềm tĩnh, dù sao phòng trong này đều là người của mình.

“Lão Cửu, ngươi vì cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, bức bách phụ hoàng viết

chiếu thư, sau lại sợ sự tình bại lộ sử dụng kiếm ám sát phụ hoàng, muốn dồn phụ hoàng vào chỗ chết, ngươi có biết tội hay chưa?”

Đông Phương Cửu cười lạnh nói: “Tội? Kẻ có tội chính là các ngươi.” Ánh

mắt khinh bỉ nhìn Đông Phương Thất, lại quay đầu nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tấn đang hấp hối, mỉm cười bước tới gần lão, ghé vào lỗ tai lão

nói nhỏ, nhưng âm lượng của hắn cũng đủ để mọi người trong điện đều nghe được, bao gồm cả ta đang nấp ở ngoài điện.

“Phụ hoàng, ông có biết hay không, ông đã bị người ta hạ độc? Một loại độc mạn tính, từ từ cướp đi của mạng sống của ông.”

Đông Phương Tấn ngạc nhiên, Đông Phương Cửu nghiêng đầu nhìn về phía

Linh Lung đang thản nhiên như không, lạnh lùng nói: “Linh Phi nương

nương, hay đúng hơn là, ám cung hữu hộ pháp Linh Lung cô nương, ta nói

đúng chứ?”

Linh Lung cười, ánh mắt quyến rũ, giọng nói nhẹ nhàng tê dại tận xương.

“Đúng vậy, cửu Vương gia của ta! ~~~ “

Đông Phương Tấn kinh ngạc, hai mắt trợn trắng bất cam, căm hận nhìn về phía Linh Lung, mỹ nhân lão sủng ái vô biên ngày trước.

“Phụ hoàng đừng buồn làm gì, có lẽ Linh Phi nương nương hạ ‘phúc chỉ’

cho phụ hoàng là không muốn để phụ hoàng đi tây thiên quá sớm, nhưng nhi thần cũng phối hợp một chút cố ý sai người thiên lý xa xôi tìm ‘minh

hác’ về, ha ha, có