
uốn dồn hết lực chú ý lên người con gái mà anh yêu thương, mỗi một lần cô nhảy nhót, từng tiếng kêu lên, nở một nụ cười tươi tắn, anh đều muốn khắc sâu vào trong đầu của mình.
“Đi thôi, dẫn em đi xem cái khác.” Sau khi chú sư tử biển diễn xong, Quý Thừa Xuyên rất tự nhiên nắm tay Tống Dao dẫn đi.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, Tống Dao xấu hổ cúi đầu lần nữa, trong lòng tràn đầy mật ngọt. Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình và Quý Thừa Xuyên tay trong tay đi hẹn hò, giống như mỗi cặp tình nhân bình thường trên thế giới này, làm những việc bình thường nhất của hai người khi yêu.
Bây giờ, Quý Thừa Xuyên dường như không còn là nhân vật làm mưa làm gió trên thương trường, không còn là tổng giám đốc đại nhân cao cao tại thượng, hào quang trên người anh cũng giảm bớt, lộ ra dáng vẻ tự nhiên giản dị, khiến cho Tống Dao rung động sâu sắc.
“Mệt không?” Đi dạo một vòng, Quý Thừa Xuyên thân mật hỏi Tống Dao.
Tống Dao lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào xe kem bên đường, thè lưỡi về phía Quý Thừa Xuyên: “Không mệt, chỉ là hơi nóng.”
Quý Thừa Xuyên hiểu ý, nhanh chóng mua một cây kem, đưa đến trước mặt cô.
“Anh không ăn à?” Tống Dao cầm lấy, hiếu kỳ hỏi.
Vừa dứt lời, anh đã rướn cổ tới, cắn một ngụm trên cây kem của cô, ý đồ hết sức rõ ràng, đó là muốn cùng cô ăn chung một cây kem.
Đây chẳng phải là hôn môi gián tiếp đó sao? Tuy bọn họ đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng khi nhìn tổng giám đốc đại nhân ăn kem, Tống Dao vẫn cảm thấy hơi lạ lẫm, chần chừ không thể không biết xấu hổ mà ăn tiếp.
Kết quả là, người nào đó kiềm không được, trực tiếp cắn một ngụm đút cho cô.
Tống Dao: “…”
Gần đó, có một bé gái nhỏ đúng lúc đi ngang qua bắt gặp cảnh tượng này, níu tay áo của mẹ mà hỏi, “Mẹ ơi, mẹ ơi! Chú và dì đang làm gì vậy ạ?”
Người mẹ sa sầm mặt: “Ngoan nào, không có gì đâu, chú và dì đang ăn kem mà thôi.”
“Vì sao dì không tự mình ăn?” Bé gái nhỏ kiên trì truy hỏi.
“Bởi vì dì không biết phải ăn kem thế nào…” Người mẹ bị hỏi khó, liền muốn dắt con gái rời đi.
Đáng tiếc, bé gái sống chết không chịu đi, tiếp tục hỏi: “Mẹ ơi, mẹ ơi! Vì sao hai người chỉ ăn một cây kem ạ?”
Người mẹ sắp phát điên: “Vì họ nghèo, không mua nổi hai cây kem!”
Vừa nghe xong câu đó, kem trong miệng cô suýt chút nữa phun ra ngoài, vô cùng cảm thấy có lỗi nhìn thoáng qua tổng giám đốc đại nhân: Xin lỗi, đã để anh trở nên túng thiếu như vậy.
Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Tống Dao “không cảm nhận được vị” của kem, nhưng Quý Thừa Xuyên lại “ăn” rất thỏa mãn, xong xuôi còn ân cần hỏi: “Ăn nữa không?”
“Không cần!” Tống Dao đen mặt, nếu tiếp tục như vậy nữa, toàn bộ bé trai bé gái trong công viên sẽ vây xem bọn họ.
“Được rồi.” Trên gương mặt của tổng giám đốc đại nhân lộ ra vẻ thất vọng, để đền bù, anh lại nắm tay Tống Dao dắt đi, “Đi thôi, dẫn em đến chỗ này.”
“Anh muốn đi đâu nữa?” Tống Dao hỏi.
“Đi rồi sẽ biết.” Quý Thừa Xuyên cố tình úp mở, dẫn Tống Dao đi đến một tòa nhà màu trắng bên cạnh khu biểu diễn của cá heo.
Đây là trung tâm huấn luyện cá heo mà nhỉ? Dường như nơi này không mở cửa cho tất cả mọi người vào đây, nhưng Quý Thừa Xuyên lại có vẻ rất quen thuộc, trực tiếp dẫn Tống Dao đi vào.
Rất nhanh, bọn họ liền đi đến một cái hồ nhỏ, bên cạnh hồ nước có hai người một lớn một nhỏ. Người lớn mặc đồng phục hiển nhiên là nhân viên làm việc ở đây, mà người nhỏ đó là một cậu bé chừng năm sáu tuổi, thân hình gầy gò nhỏ nhắn, đôi mắt to, cậu bé ngồi xổm bên cạnh cái hồ nước như không có ai mà sờ đầu một chú cá heo ngôi lên khỏi mặt nước.
Chuyện gì vậy?
Ngay lúc Tống Dao buồn bực không thôi, nhân viên làm việc ở đây trông thấy bọn họ, liền đi đến chào hỏi với Quý Thừa Xuyên: “Quý tiên sinh, ngài đến xem tiểu Kiệt à.” Vừa dứt lời, nói với cậu bé bên cạnh, “Tiểu Kiệt, mau nhìn xem ai đến thăm cậu?”
Cậu bé được gọi là tiểu Kiệt liền ngẩng đầu, nhìn thấy Quý Thừa Xuyên dường như có chút vui vẻ, nhưng vừa trông thấy Tống Dao đứng bên cạnh Quý Thừa Xuyên, dường như cậu rất sợ hãi, lập tức trốn sau lưng nhân viên, mở to đôi mắt đầy cảnh giác quan sát người lạ này.
Tống Dao quýnh quáng, chẳng lẽ cô rất quái dị sao?
Quý Thừa Xuyên chợt cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Đừng để bụng, tiểu Kiệt mắc chứng tự kỷ.”
Chứng tự kỷ? Tống Dao kinh ngạc một hồi, cô đương nhiên hiểu rõ chứng tự kỷ là thế nào, cô cũng nghe nói có thể lợi dụng sóng siêu âm mà cá heo phát ra để trị loại bệnh này, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến.
Cậu bé được gọi là tiểu Kiệt là đứa trẻ mắc chứng tự kỷ, chả trách thấy cô liền sợ hãi như vậy, nhưng sao cậu lại nhận biết Quý Thừa Xuyên? Tại sao Quý Thừa Xuyên dẫn cô đến gặp cậu bé?
Trong lòng cô có rất nhiều câu hỏi, vừa định hỏi Quý Thừa Xuyên, anh đã chạy tới trước mặt tiểu Kiệt, ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: “Tiểu Kiệt đừng sợ, chị gái này là người thân nhất với anh, cũng giống như em cũng là người thân của anh.”
Người… thân?
Anh không nói là bạn gái, cũng không nói là người yêu, mà anh trực tiếp nói cô là người thân của anh, điều này làm cho trái tim của cô run lên mạnh mẽ, xúc động muốn òa kh