
Thừa Xuyên!
Cô hơi kích động, cũng có chút hồi hộp, cả người cứng đờ tại chỗ, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, âm thanh sống động.
“Ồ, hai người đi cùng nhau sao?” Chú nói một nửa, chợt nhận ra bên cạnh cô gái đến khám bệnh lậu xuất hiện thêm một người, bừng tỉnh thêm một lần nữa, “Hai người đến khám xem có bị vô sinh hay không ấy à? Hai người đã tìm đúng nơi rồi, bệnh viện bọn chú không những chữa được bệnh vô sinh mà còn chữa được bệnh lậu, đảm bảo hai người chữa xong là có thể sinh con!”
Khóe miệng Tống Dao bên trong khẩu trang bất giác run rẩy, rốt cuộc không thể chịu đựng nổi nắm lấy tay của Quý Thừa Xuyên, chạy ra ngoài bệnh viện như điên.
Hai người chạy rất lâu, thẳng đến bãi đỗ xe, Tống Dao mới dừng lại, xoay người thở hổn hển.
Thở gấp trong chốc lát, cô bỗng ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, vết thương của Quý Thừa Xuyên chưa khỏi, chạy một hồi như vậy có sao không?
Cô vội vã quay đầu xem xét, trông thấy Quý Thừa Xuyên ôm bụng không biết đang làm gì, lập tức hoảng sợ, tranh thủ tiến lên tháo khẩu trang, kính mát của anh, nâng gương mặt tuấn tú ấy lên rồi quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới, ngắm nghía bên trái bên phải mấy lượt: “Anh làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?”
Quý Thừa Xuyên vốn nghẹn cười đến nội thương, trông thấy bộ dạng Tống Dao như thế này, trong lòng liền mềm mại, khẽ nói: “Anh muốn hôn em.”
Nói xong, không chờ Tống Dao kịp thời phản ứng, anh đã nhanh chóng tháo khẩu trang, kính mát của cô, hôn lên đôi môi đã khát vọng từ lâu.
Đây là nụ hôn đầu kể từ khi bọn họ gặp lại, tuy chỉ xa nhau vài ngày, nhưng trong nụ hôn chứa đựng nỗi nhớ mong của Quý Thừa Xuyên vượt qua khỏi sự tưởng tượng của Tống Dao.
Qua một hồi kinh ngạc, Tống Dao lấy lại tinh thần, khóe mắt hơi ẩm ướt, rốt cuộc cô cũng không thể kiềm chế được nỗi nhớ nhung trong lòng, bèn nhón chân lên, vươn tay vòng qua ôm chặt lấy cổ anh.
Cô đáp lại nụ hôn của Quý Thừa Xuyên, anh ngầm hiểu, bàn tay lớn nắm lấy thắt lưng cô, đầu lưỡi không chút kiêng dè thăm dò vào khoang miệng, lướt qua mọi ngõ ngách.
Khoảnh khắc này, đối với bọn họ mà nói, không cần thêm bất cứ điều gì cả, nụ hôn đó chính là sự tương tác tốt nhất, miệng lưỡi quấn quýt, yêu thương say đắm hòa lẫn đôi bên.
Giằng co rất lâu, khi kết thúc khiến cho hai gò má của Tống Dao đỏ bừng lên, ánh mắt mơ màng, cô nhanh chóng cúi đầu xuống không dám nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của Quý Thừa Xuyên.
Thật mất mặt mà! Giữa ban ngày ban mặt, làm sao cô có thể chủ động phối hợp với hành động thân mật của tổng giám đốc đại nhân được chứ, may là ở bãi đỗ xe không có nhiều người qua lại, bằng không thật sự là…
“Tít, tít…”
Hai tiếng còi xe vang lên, Vương tiên sinh trông thấy toàn bộ quá trình thò đầu ra nói: “Phiền hai người hôn xong rồi thì nhường đường một chút, tôi còn phải chạy về nhà nấu cơm cho vợ con đấy!”
Tống Dao: “…”
“Đi thôi.” Quý Thừa Xuyên nắm lấy bàn tay nóng hổi của Tống Dao mà kéo đi, mặt không đỏ, tim không đập đi về phía xe của anh.
“Chúng ta đi đâu?” Lên xe, cuối cùng Tống Dao đã lấy lại tinh thần từ nụ hôn kia, nhịn không được bèn hỏi.
“Hẹn hò.” Người nào đó trả lời vô cùng đơn giản.
Tống Dao đen mặt: “Bệnh tình của anh đã khỏi chưa? Không đi tái khám à?”
“Vừa rồi đã khám xong, bây giờ rất tốt.” Anh nói xong, lơ đãng liếc mắt qua đôi môi sưng đỏ của Tống Dao, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy thâm sâu.
Tống Dao lập tức hiểu rõ, mặt càng thêm đỏ bừng, nhanh chóng ngoảnh đầu sang một bên, giả vờ như đang ngắm phong cảnh.
Chiếc xe chạy vững vàng trên đường lộ, trong xe là một bầu không khí yên tĩnh, trong đầu cô toàn là hình ảnh về nụ hôn vừa rồi, vốn định hỏi một số chuyện nhưng không thốt nên lời, đỏ mặt liếc trộm Quý Thừa Xuyên, sau đó nhanh chóng quay đầu sang một bên, lặp đi lặp lại như thế, cực kỳ đáng yêu.
Quý Thừa Xuyên thu hết vào mắt, tuy không nói chuyện, nhưng khóe miệng luôn ẩn chứa ý cười, không biết từ lúc nào, chỉ cần có thể được ở một mình với Tống Dao, cho dù không nói lời nào cũng là một sự hưởng thụ lặng lẽ.
Anh rất thích tình trạng như bây giờ, không cần đấu đá lẫn nhau, rời xa thị phi mưu kế, ngay cả hít thở cũng cảm thấy hương vị đặc biệt tươi mát, ngọt ngào, tràn đầy mùi hương trên người Tống Dao. Đó là hương vị mang lại niềm hạnh phúc cho con người.
Nếu như có thể, anh bằng lòng cứ lái xe xuyên suốt như vậy, nhưng anh đã sắp xếp lịch trình ngày hôm nay, không hề đơn giản như vậy, anh sẽ cho cô một sự kinh ngạc.
Công viên Hải Dương?
Ngước lên nhìn mấy chữ thật to trên đỉnh đầu, trên mặt Tống Dao lộ ra vẻ kinh ngạc, Quý Thừa Xuyên nói muốn đi hẹn hò, lại dẫn cô đến công viên nước, chẳng phải đây là nơi các bạn nhỏ yêu thích nhất sao?
Song rất nhanh, Tống Dao đã đắm chìm vào màn biễu diễn của chú sư tử biển, nắm lấy cánh tay Quý Thừa Xuyên, cực kỳ kích động như đứa trẻ.
“Nhìn kìa, nhìn kìa, trên đầu nó có quả bóng!”, “A! Nó đi qua rồi!”. Tống Dao trên khán đài nhảy nhót như chim sẻ, ánh mắt của Quý Thừa Xuyên từ đầu đến cuối vẫn luôn dừng lại trên người cô.
Đúng vậy, so với màn biểu diễn của sư tử biển, anh càng m