
mắt.
Nghĩ đến đây, trong lòng
nàng lo lắng như nước ngập tới đỉnh. Nàng hoảng sợ không có lòng dạ nào
nói chuyện với Thư Thư, mới vừa rồi sách dạy đánh cờ liếc mắt một cái
cũng không vào đầu. Giờ phút này hai quân đen trắng trước mắt, giống như trận chiến giữa Kế Diêu và Cao Túc, bàn cờ lành lạnh nổi lên một cỗ sát khí, làm cho nàng kinh hãi!
Nàng vội vàng đứng dậy, nhìn Thư Thư khẩn thiết nói: “Ta biết Kế Diêu không muốn ta đến xem, nhưng nếu để ta chờ ở nơi này sợ sẽ nổi điên lên mất, ngươi dẫn ta đi Vân Quan, ta cam
đoan không lộ mặt, chỉ đứng xa xa lén nhìn thôi.” Ngữ khí bức thiết, đôi mắt đau đớn nhìn hắn chằm chằm, làm hắn không thể nhìn thẳng.
Hắn buông mi mắt không nhìn tới, nhưng không cách nào giả vờ không nghe không thấy.
- “Thư Thư, ngươi không phải nói, sẵn lòng giúp ta sao?” Tiểu Từ giờ
phút này đã không còn tâm tình so đo những chuyện trước kia, chỉ cần Thư Thư đồng ý mang nàng đi Vân Quan, có thể nhìn thấy Kế Diêu, cái khác
sớm không trọng yếu.
Nàng giọng điệu cầu khẩn cùng thần sắc mong
manh động lòng người như thế. Gần trong gang tấc có thể thấy được bóng
dáng của hắn hiện lên trong đôi mắt nàng, nhưng ánh sáng ở nơi nào, vĩnh viễn không thể xâm nhập. Trong lòng hắn đau đớn, biết rõ sự lo lắng kia không phải vì hắn, nhưng là hắn không cách nào cự tuyệt mọi yêu cầu của nàng.
- “Ngươi đi theo ta.” Nói xong, lập tức đến hậu viện dắt ra hai con ngựa.
Hắn xoay người lên ngựa, không hề mở miệng nói chuyện, hàm răng cắn chặt
lấy môi dưới, không biết trong lòng muốn gì, thầm nghĩ băng qua gió hóa
giải những tắc nghẽn trong lòng. Từ khi nào hắn cũng có một chỗ uy hiếp
như thế, đau đớn trong lòng dần lan ra toàn thân.
Tiểu Từ theo sát phía sau, hai người một đường không ai lên tiếng, chỉ có tiếng vó ngựa thúc giục.
Khoái mã chạy như điên đã lâu, Thư Thư rốt cuộc thả chậm tốc độ. Tiểu Từ cũng chậm lại, vội hỏi: “Đã tới Vân Quan?”
- “Qua cồn cát này chính là Vân Quan.” Hắn giương roi ngựa chỉ về phía trước.
Giờ phút này bên trong đồng cỏ bao la, dã phong cuồn cuộn, tà dương như máu.
Tiểu Từ đột nhiên sinh ra một loại nhân sinh khổ đoản, cảm thấy nàng thật
nhỏ bé bất lực. Nàng không thích có cảm giác như vậy. Có hắn, nàng hiểu
được mỗi một tấc đều quý giá. Nàng thúc ngựa vượt qua cồn cát, một tòa
thành trì sừng sững hiện lên, tọa giữa hai ngọn núi, đích thật là một
người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông. Đây hẳn là Vân
Quan.
Nàng nhớ tới Kế Diêu nếu như nhìn thấy nàng nhất định sẽ
phân tâm, vì thế ghìm cương dừng ngựa trông về phía xa, trên đồng cỏ bao la, tầm mắt dường như có thể trải dài đến tận chân trời.
Từ xa nhìn thấy vài chấm đen, dương trần mà đến. Trong lòng nàng vui vẻ, nguyên lai một hồi khổ nhục kế đã chấm dứt.
Chấm đen dần dần lớn, rõ ràng có thể thấy người và ngựa, nàng đột nhiên chấn động, trong đó có một con ngựa không có người ngồi!
Tiểu Chu trong ngực ôm một người, quần áo kia quen thuộc như thế, ở trong
gió tung bay, lúc xuất môn còn thấm đẫm nước mắt của nàng.
Thân
thể nàng mềm nhũn, lảo đảo xuống ngựa. Trước mắt ngàn sao bay lượn,
chống đỡ tầm mắt của nàng, nàng càng muốn nhìn rõ lại càng không thấy
rõ, nước mắt cứ như vậy không nhịn được tuôn trào, nháy mắt rút cạn khí
lực toàn thân: “Kế Diêu!” Nàng dồn toàn bộ sức lực điên cuồng gào thét
một tiếng, thanh âm xé rách phế phủ nhưng lại nhỏ bé yếu ớt vô lực.
Một cánh tay đỡ lấy người nàng: “Đừng nóng vội, hắn không có việc gì.”
Giống như thanh kiếm bị áp bách đến tận cùng đột nhiên bắn ngược, Tiểu từ bộc phát ra một tiếng cuồng tiếu: “Thư Thư, là do ngươi đúng không?” Nàng
bắt đầu kịch liệt đấm đá, cắn xé. Giống như một con sư tử giận giữ.
Thư Thư im lặng bất động để cho nàng phát tiết, chính là yên lặng nhìn nàng, trong mắt có thật sâu bất đắc dĩ cùng thống khổ.
Tiếng vó ngựa gần bên tai đau đớn, Tiểu Từ loạng choạng bổ nhào về phía
trước, kia là con tuấn mã theo hắn từ kinh thành đến U Châu, một đường
chứng kiến hắn và nàng nồng tình mật ý. Hiện tại, nó cô đơn đứng ở cuối
cùng, chủ nhân của nó nằm trong lòng Tiểu Chu. Tiểu Chu ôm Kế Diêu nhảy xuống, vẻ mặt lo lắng.
Hai mắt Kế Diêu nhắm chặt, giống như chìm vào giấc mơ an bình. Trước ngực hắn có huyết sắc, đem thanh sam nhiễm đỏ một mảng.
Vết máu kia giống như một chưởng đột nhiên đánh vào ngực Tiểu Từ, làm nàng chấn động, thân thể có chút co rút.
Thư Thư đang muốn đưa tay ra, Tiểu Từ bất thình lình đẩy tay hắn, nhào vào
trên người Kế Diêu, thanh âm run rẩy hỏi: “Hắn làm sao vậy?”
Tiểu Chu biểu tình thập phần kinh ngạc, vội vàng nói: “Chúng ta vốn đang
chiếm thế thượng phong, không biết vì sao, Kế Diêu đâm một kiếm trúng
tay Mộ Dung Trực, lại đột nhiên bất động, không né tránh một kiếm của
Cao Túc. Ta thật sự không nghĩ ra a! Với thân thủ của Kế Diêu quyết
không chậm như thế. Cao Túc cũng rất kinh ngạc, ta thừa dịp hắn phân tâm lập tức bổ một đao, Cao Túc mượn cơ hội cùng Mộ Dung Trực rời đi. Kế
Diêu nhất thời liền hôn mê, thực sự rất kỳ quái. Ta rõ ràng cảm thấy Cao Túc chỉ dùng tám phần công lực, chẳng