Old school Easter eggs.
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325734

Bình chọn: 7.00/10/573 lượt.

qua mũi kiếm đâm trúng hắn. Kế

Diêu như thế nào lại hôn mê ta thật sự không nghĩ ra.”

Tiểu Từ tinh thần rơi rớt, duỗi ngón tay run rẩy chạm vào y phục của Kế Diêu, không có khí lực đi vạch vạt áo dính máu kia.

Tiểu Chu nhìn Tiểu Từ thấp giọng nói: “Đã cầm máu rồi, ta xem qua, miệng vết thương xác thực không sâu.”

Tiểu Từ run run nói: “Vậy hắn vì sao hôn mê?” Không tin, bàn tay run rẩy của nàng quyết định vạch áo hắn ra, không nghĩ tới vết thương không ghê

người, mà chỉ là một lỗ nhỏ rất nông, Tiểu Từ cũng có chút sửng sốt

không giải thích được, lấy nội lực của Kế Diêu quyết không yếu ớt như

thế, cư nhiên hôn mê.

Giọt nước mắt của nàng rơi xuống miệng vết

thương của hắn, đột nhiên có ánh sáng kỳ lạ phát ra. Tiểu Từ tỉnh ngộ,

phá lên cười: “Tiểu Chu, trở về đi.”

Tiểu Chu đối với chuyển biến bất ngờ của Tiểu Từ chấn động, vừa rồi vẫn là thống khổ, đảo mắt liền khôi phục sức sống.

- “Kiếm của Cao Túc đâm trúng túi vải trước ngực hắn, bên trong có mê

dược, thấm vào máu hắn.” Tiểu Từ nói xong, thở phào nhẹ nhõm, sợ bóng sợ gió một hồi cơ hồ đem nửa cái mạng của nàng dọa rớt.

Tiểu Chu

cũng thở dài một hơi, vỗ vỗ ngực kêu lên: “Hù chết ta.” Sau đó sờ ót,

lau đi một tầng mồ hôi lạnh. Kế Diêu nếu có gì không hay xảy ra, hắn

thật sự không biết ăn nói như thế nào với Tiểu Từ.

Trở lại nơi ở, Kế Diêu vẫn hôn mê bất tỉnh. Tiểu Chu xoa xoa tay đi đi lại lại quanh

phòng, đối Tiểu Từ nói: “Tẩu tử, thuốc bột kia không có giải dược sao?”

Tiểu Từ vỗn dĩ buông lỏng tâm tình lại vì Kế Diêu hôn mê không tỉnh mà treo

lên. Nàng cảm thấy Kế Diêu là trúng mê dược mà ngất, vốn đã mở rộng tâm, nghĩ rằng cho hắn uống giải dược sẽ không có việc gì. Không ngờ tình

huống so với tưởng tượng thực nghiêm trọng.

Nguyên là phân ra làm ba loại thuốc, thế nhưng Kế Diêu chỉ vì an ủi nàng mà tùy tiện trộn lẫn ba loại thuốc để trước ngực, cũng không dự định trong trận chiến với

Cao Túc sẽ dùng đến. Cho nên, kiếm của cao túc đâm vào vạt áo trước ngực hắn, kiếm cắt rách da thịt, thuận tiện đem thuốc bột thấm vào máu. Hiện tại, Tiểu từ khó giải quyết nhất là, ba loại thuốc trộn lẫn một chỗ,

như thế nào giải?

Những loại mê dược này đều do Tiêu Dung một tay dạy cho nàng, phương pháp khắc giải nàng cũng biết. Nhưng lần này ba

loại trộn lẫn với nhau, Kế Diêu cũng bắt đầu xuất hiện ba triệu chứng

khác biệt, nàng đem ba loại giải dược cho Kế Diêu nuốt vào, những vẫn

không thấy hắn có chuyển biến tốt. Nàng thế này mới hoảng thần, không

dám tùy tiện động tay.

Mãi cho đến nửa đêm, Kế Diêu mới hoảng hốt tỉnh lại, nhưng nhãn thần như bị sương mù che lấp, thần trí khi thanh

tỉnh lúc mê man. Ở giữa còn nôn mửa một lần. Tiểu Chu gấp đến vò đầu,

đối Tiểu Từ nói: “Không nghĩ tới mê dược của ngươi tác dụng mạnh như

vậy. Trách không được ngày đó ta chỉ dùng khăn tay xoa xoa quần áo, liền không giữ được bình tĩnh. Quả nhiên lợi hại.”

Tiểu Từ giờ phút

này nghe tán thưởng, quả thực tim như bị đao cắt đau đớn khó chịu. Nàng

chỉ ước mình mình là Mông Cổ đại phu, chế tạo được tất cả giải dược.

Nàng hoang mang nắm chặt bàn tay Kế Diêu, thực hy vọng sư phụ có thể đột

nhiên xuất hiện, nói cho nàng biết làm cách nào giải được những loại độc này.

Qua nửa canh giờ, Kế Diêu từ từ tỉnh lại. Hắn miễn cưỡng

chống đỡ, nhìn hai người trước giường. Muốn cười lại cảm thấy tứ chi tê

cứng, tựa hồ ngay cả các cơ trên da mặt đều không thể cử động.

Tiểu Từ vội vàng nắm tay hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung nức nở nói: “Ngươi thế nào? Ngươi làm sao có thể bị thương?”

Kế Diêu khó khăn nói: “Ta thấy hồng ấn.”

Tiểu Từ nghe không hiểu, hỏi: “Hồng ấn gì?”

- “Hoa anh túc, hồng ấn.” Kế Diêu hơi hơi thở dốc, lại thấp giọng nói: “Mộ Dung Trực có.”

Tiểu Từ nói: “Ngươi là nói ngươi nhìn thấy Mộ Dung Trực có ấn ký màu đỏ, cho nên phân tâm, bị Cao Túc đâm trúng?”

Kế Diêu nói hai câu tựa hồ tiêu hao hết khí lực, nhắm hai mắt lại, xem như câu trả lời. Sau một lát, lại lâm vào hôn mê.

Tiểu Từ cấp bách giậm chân, lại chờ thêm một canh giờ, thừa dịp Kế Diêu

thanh tỉnh một lát hỏi: “Sư phụ ở đâu, ngươi có biết hay không?”

Kế Diêu nhìn nàng, không nói lời nào, ngược lại khẽ lắc đầu.

Tiểu Từ muốn khóc nhưng không có nước mắt, nàng không biết cứ như vậy Kế Diêu sẽ thế nào.

- “Ngươi đi ngủ một lúc đi, ngươi như vậy, không đợi Kế Diêu tốt lên,

ngươi đã suy sụp trước rồi.” Tiểu Chu lo lắng lại thúc thủ vô sách, ở

trong phòng không ngừng xoay quanh.

Tiểu Từ yên lặng lắc đầu, môi dưới bị cắn đến bật máu.

Cửa phòng vang lên một tiếng nhỏ, Thư Thư đi vào. Tiểu Từ nhớ tới buổi

chiều mình phát tiết với hắn, cảm thấy có chút ngượng ngùng, bản thân

hiểu lầm hắn, còn tưởng rằng hắn âm thầm phái Cao Túc làm hại Kế Diêu.

Thư Thư không đến gần, nhẹ giọng hỏi: “Hắn thế nào?”

Tiểu Chu nói: “Vết thương do kiếm không có trở ngại, chính là trúng độc nhưng không biết cách giải.”

- “Ta đi thỉnh đại phu đến.” Thư Thư xoay người rời đi.

Tiểu Từ phản ứng nhanh, chạy ra khỏi phòng, gọi Thư Thư.

- “Không cần, thuốc này có nguồn gốc từ Dược vương cốc, đại phu bình thường căn bản không g