
sát rõ ràng mọi tình huống trên đường. Việc đám người Kế
Diêu cần phải làm là đuổi giết Mộ Dung Trực và Cao Túc, khi đó Cao Túc
sẽ vì bảo hộ Mộ Dung Trực mà bị thương, như vậy trước mặt Mộ Dung Hàn
mới có thể dễ dàng lấy được tín nhiệm. Mộ Dung Trực lên làm minh chủ võ
lâm, không thể không có bản lãnh. Công phu của hắn ở trong chốn võ lâm
quyết không ngoài tốp mười. Mà Cao Túc, là cao thủ bên người An vương,
võ công đương nhiên không thua kém Mộ Dung Trực. Hai người này liên thủ, nếu bị những người có võ công thường thường đánh bại, nhìn sẽ rất giả,
người tập võ liếc mắt một cái có thể nhìn ra sơ hở. Cho nên người đầu
tiên ta và Thư Thư nghĩ đến chính là Kế công tử cùng Tiểu Chu. Bất quá
ta sợ hai người các ngươi cũng không phải là đối thủ của bọn họ, cho nên ta sẽ phái thêm bốn người, sáu người vây công. Cao Túc và Mộ Dung Trực
tự nhiên sẽ không đối với các ngươi thực sự xuống tay, các ngươi chỉ cần tìm cơ hội làm Cao Túc bị thương, để cho những người trên thành lâu Vân Quan thấy là được.”
Tiểu Chu sảng khoái đáp ứng nói: “Hảo, ta
còn chưa cùng võ lâm minh chủ và Cao đại nhân so chiêu đâu, có khi, ta
cùng bọn họ cũng không sai biệt lắm.”
Kế Diêu suy nghĩ một lát cũng gật đầu đồng ý.
Tiểu Từ sắc mặt trắng bệch, sợ hãi hỏi: “Vân đại nhân, thực sự không có nguy hiểm?”
Vâm Dực cười nói: “Cô nương chẳng lẽ đối với phu quân không tin tưởng? Nghe Thư Thư nói, Kế công tử ngày đó ở Sùng Võ lâu đánh một trận thành danh, dường như còn chưa sử dụng hết toàn lực.”
Tâm tình Tiểu Từ vốn đang khẩn trương liền bị một câu nói đùa của Vân Dực làm cho sắc mặt đỏ bừng.
Ánh mắt Thư Thư đảo qua nàng, nghiêm mặt nói: “Cao Túc và Mộ Dung Trực sẽ
không dốc toàn lực, chỉ diễn cho thật một chút thôi. Ngươi yên tâm.”
Ba chữ cuối cùng hắn đặc biệt nhấn mạnh. Tiểu Từ nhìn hắn, chỉ thấy trong
mắt hắn bình tĩnh cùng tin tưởng. Không biết vì sao, một khi Thư Thư
nghiêm túc, liền có một định lực làm cho người ta tin phục không thể
kháng cự. Cái loại không giận mà uy này thật giống Vân Dực. Nhớ tới quá
khứ hai lần, hắn đều có lòng tin khiến cho mọi người bình yên vô sự, lúc này đây, kế hoạch của hắn chu đáo chặt chẽ như thế. Tiểu Từ cũng không
muốn nhiều lời, chỉ yên lặng nhìn Kế Diêu.
Quả nhiên, Kế Diêu và
Tiểu Chu đều khẳng khái đáp ứng, cảm thấy kế sách này xác thực rất hay.
Mộ Dung Trực làm quốc quân Đại Yến, hắn ở Trung Nguyên ba mươi năm, lại
có quan hệ vô cùng tốt với An vương, tương lai nhất định sẽ an cư một
phương, U Châu ít nhất có vài thập niên thái bình. Một hồi khổ nhục kế
này đối với họ mà nói bất quá chỉ là nhấc tay chi lao, người tập võ
không úy kị. Huống hồ đây còn là đại sự lợi quốc lợi dân, bọn họ tự
nhiên sẽ không chối từ.
Tiễn bước Vân Dực, Tiểu Từ nghĩ nghĩ, đem ba bước sát trên cổ tay tháo xuống, muốn mang vào cổ tay Kế Diêu.
Kế Diêu cười nói: “Ta ba ngày sau mới đi, ngươi cũng quá gấp gáp. Hơn nữa, ta cũng không cần cái này, đây là vật phòng thân của ngươi.”
Tiểu Từ buồn bực nhìn hắn, đột nhiên trong mắt nổi lên một màn sương. Nàng
rõ ràng đồng ý để Kế Diêu và Tiểu Chu đi làm chuyện này, đã trải qua một phen chiến loạn, tận mắt chứng kiến nỗi đau tử vong, cũng tự tay tiễn
bước một thiếu niên, nàng những tưởng kế sách này của Thư Thư có thể
mang tới thái bình cho U Châu. Thế nhưng, sự tình liên quan đến Kế Diêu, nàng thực sự rất lo lắng.
Kế Diêu vội vàng trấn an, sợ sương kia sẽ biến thành nước.
- “Không việc gì, sáu người chẳng lẽ đấu không lại hai người bọn họ?
Ngươi không tin ta? Lần trước ở Sùng Võ lâu ta đánh bại mười mấy người,
ngươi không phải tận mắt chứng kiến sao?”
- “Nhưng là, mấy người kia đều là một đám ô hợp, còn hai người này lại là tuyệt thế cao thủ.” Nàng sụt sịt nói.
Kế Diêu cười khổ, chúng anh hào ở Sùng Võ lâu trong mắt nàng đều là một đám ô hợp?
Kế Diêu thấy vẻ mặt nàng sầu não, an ủi nói: “Như vậy đi, ngươi chuẩn bị cho ta môt chút mê dược, đánh không lại ta sẽ hạ độc?”
- “Được.” Tiểu Từ nhanh nhẹn đáp thành tiếng, vẻ mặt rạng rỡ.
Kế Diêu chẳng qua chỉ muốn an ủi nàng, thuận miệng đùa một chút. Kết quả
nàng cho là thật, bận bịu nửa ngày, làm ra ba phần mê dược.
- “Đây là mê say, đau buồn, lạnh mộng. Ngươi mang theo trên người.”
Kế Diêu nhịn cười nhìn ba phần dược trên bàn, thực sự không nghĩ từ chối
hảo ý của nàng, lại càng không muốn nàng lo lắng. Nhíu mày nói: “Ta làm
sao nhớ rõ. Trộn lẫn vào là được.” Nói xong, liền đem ba phần dược hòa
lẫn vào một chỗ, tùy tiện cho vào một cái bao nhét trong vạt áo.
Tiểu Từ nhìn bộ dáng không thèm để ý của hắn, nhất thời cảm thấy khả năng
hắn sử dụng đến mê dược rất ít. Vì thế lại chế ra ba phần đưa cho Tiểu
Chu.
Tiểu Chu cười hì hì nói: “Tẩu tử quả nhiên thận trọng.”
Kế Diêu nhíu mày nhìn hắn, Tiểu Chu liền vội vàng nghiêm mặt nói: “Ngươi
yên tâm đi, Chúng ta trên giang hồ được mệnh danh là Định Châu song anh. Mười sáu tuổi đã nổi danh khắp Định Châu rồi.”
Kế Diêu đầu vai
run lên, may mắn Tiểu Từ không thấy thần sắc của hắn, Tiểu Chu, lại
khoác lác, còn thổi phồng lên những thứ không có, mười sá