
ở phía sau hắn lặng lẽ nhìn, đối Triển Hoằng nói: “Vương gia, mọi
người đều biết ta và Mộ Dung minh chủ là bạn tốt, cho nên, ta không tiện lộ diện, trước cáo từ. Chờ nghe tin tốt lành từ các vị. Chúc các vị hết thảy thuận lợi.”
Triển Hoằng gật đầu: “Ngươi trở về đi.”
Thư Thư hành lễ rồi chào từ biệt mọi người, dáng đi của hắn khinh mạn, nhìn nhàn nhã thong dong như không đếm xỉa đến một cái gì.
Sau giờ
ngọ, ánh mặt trời đặc biệt ấm áp, chiếu xuống một góc trong đình viện.
Cành lá nhuộm đầy sắc xanh, nụ hoa nấp trong tán cây mệt mỏi lười biếng. Trên tảng đá đặt một bàn cờ vây, quân đen quân trắng chồng chéo. Tiểu
Từ một tay cầm quyển sách dạy đánh cờ, một tay nắm quân cờ màu đen ngưng thần nhìn kỹ. Ngón tay trắng sạch như ngọc, quân cờ màu đen như mực,
một bàn gỗ trắng đen hỗn loạn, làm nổi bật đôi môi anh đào mọng nước đỏ
bừng.
Kế Diêu nhẹ nhàng đến gần, hay tay vươn ra đem nàng ôm vào lòng.
Tiểu Từ sửng sốt quay đầu lại, quân cờ trong tay rơi xuống tảng đá.
- “Ngươi đi đâu?” Nàng cười tươi như hoa.
- “Ta một lúc nữa cùng Tiểu Chu đi Vân Quan.” Hắn không có thời gian nhiều lời, liền buông tay ra muốn đi vào hậu viện.
Sắc mặt của nàng nháy mắt trầm xuống, sóng nước mênh mông lập tức nổi lên
sương mù, mưa bụi mịt mù làm hắn không đành lòng quay lại nhìn, vội nói: “Trời tối ta liền trở về. Ngươi an tâm chờ ta.”
- “Ta cũng muốn đi.”
Kế Diêu thở dài một hơi: “Ngươi đi, ta thế nào tập trung tinh thần.”
Tiểu Từ bỗng nhiên buông quyển sách trong tay, ôm chặt thắt lưng tựa vào
trên người hắn. Y phục tạo cảm giác tươi mát cùng ánh mặt trời chạm vào
da thịt của nàng, nàng lại cảm thấy một loại khôi giáp lạnh như băng
cùng hàn khí. Nước mắt không cách nào khống chế, giống như đã đựng đầy
hốc mắt, lập tức tuôn trào ra, nhiễm ướt vạt áo hắn.
- “Mọi người đang chờ, ta phải đi.”
Hắn thấp giọng nói xong, đưa tay ra phía sau gỡ nhẹ bàn tay nàng.
Nàng ngẩng đầu, yên lặng nhìn hắn, cắn môi dưới đem nước mắt nuốt trở về.
Hắn xoay người đi vào, rất nhanh dẫn ngựa ra, đi ngang qua người nàng. Nàng đứng yên bất động bên tảng đá, yên lặng chăm chú nhìn, lại không nói
được lời nào. Kế Diêu đối nàng ôn nhu cười cười, dương quang chói mắt,
nàng khổ sở gượng cười, hai tròng mắt dao động như ngàn lời muốn nói.
Hắn giống như gặp lại nàng ngày đó trên trống trơn đài, trong lòng gợn
sóng, nhịn không được cúi đầu, ấn một nụ hôn xuống môi nàng.
Nàng cách một màn nước nhìn hắn, muốn cười lại không cười nổi. Hắn một bộ
dáng vân đạm phong khinh, thần sắc như du ngoạn nhàn tản ngày thường,
đôi mắt đặc biệt tươi đẹp sáng lạn, còn cố ý dùng giọng điệu thoải mái
nói: “Ngươi xem sách đánh cờ, chờ ta trở lại, ta sẽ bồi ngươi chơi.” Nói xong, hắn liền biến mất ở cửa viện.
Trong nháy mắt phi thân lên
ngựa, hắn đột nhiên thấy trước vạt áo mình có mấy mảng ướt, nhất thời,
trong lòng cứng rắn lại có chút khó chịu. Nguyên lai đây chính là nhi nữ tình trường khiến anh hùng hụt hơi. Hắn đắm chìm trong ánh mặt trời,
hơi hơi hí mắt. Nửa tự giễu nửa mỉm cười, nghĩ đến về sau, không bao giờ có thể giống như trước kia vô tâm vô phế tùy tâm sở dục. Mặc kệ làm cái gì, bao giờ cũng phải nghĩ đến nàng trước tiên. Kỳ thật vướng bận như
vậy, trái lại trong lòng càng thêm vững chắc, giống như một người đi xa, mặc kệ có đi đến đâu, cũng biết có một nơi hắn có thể trở về, có một
người vẫn luôn chờ đợi hắn.
Lúc Thư Thư bước vào đình viện, vẫn
như cũ nhìn thấy một bóng dáng, xuân sam lục sắc, giữa màu xanh của cành lá đặc biệt tươi mát lòng người, vài đóa thược dược khoe sắc, nàng nâng má nhìn về phía trước, bất động hồi lâu.
Thư Thư ho nhẹ một tiếng, nàng hơi hơi chấn động, nhưng không có quay đầu.
Thư Thư đến trước mặt nàng, thấp giọng nói: “Đang xem sách đánh cờ? Ta giúp ngươi.”
Tiểu Từ nâng mi mắt nhìn hắn một cái, cũng không trả lời. Nắm quyển sách dạy đánh cờ trong tay siết chặt.
Nàng đột nhiên vội vàng hỏi một câu: “Ngươi có biết Vân Quan đi như thế nào không?”
Thư Thư tựa hồ sớm đoán được ý định của nàng, nghiêm mặt nói: “Hắn không
cho ngươi đi, tự nhiên là không muốn ngươi vì hắn lo lắng, hắn cũng có
thể dốc toàn lực đối phó với Cao Túc. Cao thủ so chiêu, cho dù là một
phần sơ sẩy cũng sẽ không có. Ngươi không cần lo lắng. Hắn nếu chỉ một
mình đấu với Cao Túc, phần thắng không lớn. Nhưng đã có Tiểu Chu liên
thủ, ngươi còn sợ cái gì? Cao Túc cũng tự nhiên thủ hạ lưu tình, kế
hoạch là làm cho Cao Túc bị thương, ngươi đối với Kế Diêu không tin
tưởng như thế?”
Câu cuối cùng hắn tăng thêm giọng điệu, giống như hỏi lại giống như nghi vấn.
Tiểu Từ lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta tin hắn, nhưng là quan tâm sẽ loạn.”
Thư Thư cười cười: “Cho nên, người tâm ngoan càng có thể thắng, chính là đạo lý như vậy.”
Tâm nàng vừa nới lỏng một chút lại căng lên. Kế Diêu và Tiểu Chu đều là
người nhân nghĩa lưỡng toàn, tuy rằng võ công không tệ, nhưng kinh
nghiệm thực chiến rốt cuộc vẫn thua Cao Túc. Mà Cao Túc, nhìn qua không
phải là hạng người thiện tâm gì. Kế sách này có thể hay không sẽ xảy ra
sai lầm? Đao kiếm căn bản không có