
rên chân hắn.
Nàng vội vàng ngồi dậy, xấu hổ nói: “Ta thế nào lại ngủ?”
Thư Thư thu hồi chăn, thản nhiên nói: “Ta biết ngươi đêm qua không ngủ, nên điểm vào huyệt ngủ của ngươi.”
- “Ngươi.” Tiểu Từ có chút ảo não, nhưng niệm tình hắn xuất phát từ
lòng tốt rốt cuộc cũng không nói gì, lại nhớ đến hắn đồng ý bồi nàng đi
Dược vương cốc xin thuốc, chính mình vô luận như thế nào cũng thiếu hắn
một cái nhân tình. Nàng trầm mặc, cảm thấy duyên phận này xác thực rất
kỳ quái, bản thân muốn vứt bỏ tất cả những gì liên quan đến Thư Thư, lại không nghĩ tới hết lần này đến lần khác có một sợi tơ cuốn chặt nàng
với hắn, diệt không tận gốc.
Tiếng vó ngựa dồn dập, càng làm bên
trong xe ngựa thêm yên tĩnh. Nàng mặc dù không nhìn hắn, nhưng vẫn có
thể cảm nhận được ánh mắt của hắn. Nàng hồi hộp khẩn trương, cảm giác
trong xe ngựa có bầu không khí ái muội, không gian chật hẹp tràn đầy hơi thở nam tính. Nàng cố ý không nhìn tới hắn, trong lòng ngược lại có
chút bối rối. Người trong lòng trùng hợp cũng thích mình, tự nhiên là
một kết cục tốt đẹp hoàn mỹ nhất. Mà người mình không thích lại đi thích mình, lại làm cho người ta cảm thấy có gánh nặng. Nàng thích cuộc sống
đơn giản, cũng chỉ muốn cảm tình giản đơn. Thư Thư lúc ở mật đạo làm náo loạn yên tĩnh của nàng, nàng bản tính đơn thuần, căn bản không biết ứng đối như thế nào, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi. Bất quá phía trước còn
có xa phu là hạ nhân của Thư Thư, nàng đành phải tự an ủi chính mình,
hắn hẳn là không làm gì đi.
Thư Thư biết Tiểu Từ thập phần vội
vàng, xe ngựa đi không ngừng, sáng sớm khởi hành, ngày thứ ba đến được
Dược vương cốc. Tiểu Từ ở chân núi xuống xe ngựa, đang muốn hỏi sơn dân
làm cách nào vào Dược vương cốc. Thư Thư lập tức kéo nàng lên núi, tựa
hồ biết rõ đường.
Tiểu Từ tò mò hỏi: “Ngươi đã từng tới?”
- “Đã tới một lần.” Thư Thư trả lời một câu, sau đó thả người hướng lên núi.
Tiểu Từ theo hắn bảy tám bước chân chuyển đến một vườn cây ăn quả. Mùa hoa
đã qua, chỉ có một mảnh xanh biếc như biển. Đạp dưới chân thảm cỏ dày
như nhung, đi vào sâu bên trong rừng.
Cuối rừng cây, dựa vào địa
thế thiên nhiên, khuất sau vách đá là một tòa đình viện. Kỳ hoa dị thảo, mùi thơm thoang thoảng lướt qua mũi.
Tiểu Từ âm thầm kích động, đây chính là Dược vương cốc. Sư phụ có hay không ở chỗ này?
Giữa vườn hoa có một con đường nhỏ quanh co tĩnh mịch. Thư Thư ở phía trước
dẫn đường, nhìn như thoải mái, lại tựa hồ tuân theo một quy tắc kỳ quái
nào đó, rõ ràng có thể thẳng đường lại cố ý đi vòng. Tiểu Từ không có
tâm tình hỏi nhiều, chính là mơ hồ cảm thấy kỳ quái, theo sát bước chân
hắn, hận không thể ngay lập tức đến lấy giải dược trở về.
Thư Thư dáng người cao thẳng, Tiểu Từ yên lặng đi theo phía sau hắn, bị bóng
lưng rộng lớn của hắn che tầm mắt, hoàn toàn không thấy có một người
đứng ở cuối con đường. Thẳng đến khi Thư Thư dừng bước, Tiểu Từ mới phát hiện thiếu nữ đứng giữa đám hoa cỏ. Một thân y phục trắng như tuyết,
thập phần nhẹ nhàng xuất trần.
Thư Thư khe khẽ cười: “Tiết thần y có ở nhà hay không?”
Ánh mắt Tang Quả lướt qua hắn, rơi vào trên người Tiểu Từ. Nàng luôn tự
xưng là dung mạo xuất chúng, đối với nữ tử bình thường rất ít khi đánh
giá, mà Tiểu Từ hôm nay khuôn mặt hơi tiều tụy điểm thêm một chút phong
sương lại phá lệ có vẻ sở sở động lòng người, nàng giật mình.
- “Các ngươi đi cùng nhau?” Nàng đáp phi sở vấn, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng.
- “Đúng.”
Nàng nâng ngón tay chỉ vào ốc xá sau bụi hoa, nhàn nhạt nói: “Đi theo ta.”
Thư Thư đối nàng cười cười, sau đó lập tức đi qua.
Tiểu Từ lần đầu tiên đến đây, không biết vì sao lại có cảm giác thân thiết,
có lẽ nghĩ đến sư phụ khi còn nhỏ từng ở, nỗi nhớ Tiêu Dung càng thêm
mãnh liệt. Trong trí nhớ nàng chưa bao giờ rời xa sư phụ lâu như thế,
xem ra người không ở trong này.
Vào phòng, mùi thảo dược thơm mát càng thêm đậm đặc.
Một vị lão giả xoay người lại.
- “Tiết thần y!” Thư Thư chắp tay thi lễ, Tiểu Từ cũng vội vàng làm theo.
- “Thư Thư!” Tiết Chi Hải có chút kinh ngạc, buông dược thảo trong tay, bước tới một phen nắm chặt cổ tay hắn. Thư Thư mỉm cười bất động, tùy ý hắn bắt mạch.
Sau một lát Tiết Chi Hải buông cổ tay hắn ra, vuốt râu cười nói: “Ta còn tưởng rằng người trúng độc tới tìm ta chứ, ha ha, vài năm không gặp, nội lực của ngươi tăng tiến không ít.”
Thư Thư đi thẳng vào vấn đề nói: “Đa tạ năm đó thần y cứu trị. Thư Thư hôm nay đến đây là muốn làm phiền thần y hai việc.”
- “Cứ nói thẳng đi.”
Tiểu Từ ở bên cạnh yên lặng nhìn, có chút kinh ngạc. Giang hồ đồn đãi Tiết
thần y tính tình kỳ quái, ngay cả sư phụ cũng đánh giá như vậy. Mà nay
hắn đối với Thư Thư nhưng lại thập phần ôn hòa, xem ra Thư Thư ra mặt
đến cầu hắn cứu chữa cho Kế Diêu thực có hy vọng. Nội tâm nàng mơ hồ vui vẻ, chờ Thư Thư mở miệng.
- “Thứ nhất là, U Châu vài ngày trước bị Yến quân vây công, Yên quân lui binh lại là lúc sông đào quanh thành ngập tràn tử thi, thứ sử đại nhân lo lắng sẽ có ôn dịch, cho nên phái
ta đến cầu băng liễu thảo phòng bất trắc.”
Tiết Chi Hải phấ