
lộ điện, vị ứng phú quý thắng
ngư tiều. Hết thảy hứa hẹn, đều như ảo ảnh trong mơ, mỏng manh như sương khói. Nhân sinh lắm thay đổi, chúng ta đơn giản bình an, là tốt rồi.”
Tiểu Từ hoảng hốt nhớ lại đây là quyển sách mấy tháng trước nàng lật ra xem, chính mình thuận tay ở trên quyển kinh phật viết mấy câu.
- “Ngươi lúc nào thì xem qua?”
- “Ngươi xem nên ta mới muốn xem. Muốn biết ngươi nghĩ cái gì, thích
cái gì.” Hắn quay đầu lại, nắm chặt tay nàng, nụ cười ôn hòa mang theo ý cưng chiều.
Tiểu Từ nhìn hắn cười, trong lòng nhất thời an bình
hơn rất nhiều, đời người có đau khổ ly hợp, chỉ cần tâm chúng ta bình
yên. Hắn rốt cuộc dừng bước, không bước theo nàng, nhìn về phía bóng
lưng nàng nguyện bồi nàng đi trước. Hắn đã không còn là Kế Diêu trên
trống trơn đài ngày xưa nữa.
Chặp tối, Vân Dực cùng Thư Thư đến
tìm Kế Diêu, Tiểu Chu. Tiểu Từ ngồi ở một bên yên lặng lắng nghe, trong
lòng chợt cảm thấy bất an.
Vân Dực đi thẳng vào vấn đề nói: “Mộ
Dung Hoàn vừa chết, xem như Mộ Dung Hàn không còn con nối dõi, hắn năm
nay đã sáu mươi, chắc chắn lúc này sẽ vô cùng lo lắng. Cho nên, Thư Thư
cùng An vương điện hạ định ra một kế sách. Muốn nhờ các ngươi hỗ trợ.”
- “Vân đại nhân mời nói.”
- “Mộ Dung Trực ngươi hẳn biết rõ, chính là tiền nhiệm võ lâm minh chủ.”
Kế Diêu gật đầu: “Ta đã thấy hắn một lần, lúc ấy là ở Họa Mi sơn trang của Thư công tử. Hắn trúng độc, di nương ta giúp hắn giải độc.”
Vân
Dực gật đầu: “Không sai, hắn là do An vương điện hạ một tay nâng đỡ, lại nói đến thân thế của hắn, những gì giang hồ đồn đại đều là sự thật. Hắn xác thực có huyết thống của người Yến, là con riêng của Mộ Dung Hàn.”
Kế Diêu và Tiểu Chu kinh ngạc không nói nên lời, sau đó đều rơi vào trầm mặc.
Vân Dực nói tiếp: “Năm đó, Mộ Dung Hàn vẫn còn là hoàng tử, một lòng muốn
cha hắn nhìn với cặp mắt khác xưa. Yến quốc thời gian đó nổi tiếng với
phát nỏ, cánh cung giương lên như mặt trăng trên trời, từng tiễn phóng
đi như sao băng rơi xuống, khả năng bắn liên hoàn. Tiền triều ta trăm
năm trước cũng có một loại binh khí nổi danh cùng với nó, tên là hổ xỉ
thuẫn (cái này là tấm khiên). Bên cạnh có răng cưa, có thể cuốn đi rất
nhiều binh khí, chắc chắn bền vững. Nhưng là không biết vì sao, sau này
lại mất tích. Mộ Dung Hàn nghe nói Kiều gia trong kinh thành có liên
quan đến hổ xỉ thuẫn, liền trà trộn vào Kiều gia, dụ dỗ Kiều gia đại
tiểu thư, nhưng cái gì cũng không dò la ra, phẫn nộ rời khỏi kinh thành. Đây đều là chuyện xưa ba mươi năm về trước, nếu là trước đây, Mộ Dung
Hàn biết hắn ở ngoài còn có một đứa con, nhất định cũng không để trong
lòng. Hiện tại thì đã khác, Mộ Dung Trực không còn nghi ngờ chính là
cọng cỏ cứu mạng của hắn. Ý của An vương điện hạ là, để chúng ta diễn
một vở kịch, đem Mộ Dung Trực cùng Cao Túc đưa vào Đại Yến.”
-
“Cao Túc?” Kế Diêu cả kinh, nhớ tới lão giả thâm trầm bên người An
vương. Sau đó nhìn thoáng qua Thư Thư. Thư Thư hơi gật đầu, thần sắc
bình tĩnh.
- “Mộ Dung Trực là con của Mộ Dung Hàn, chuyện này
năm trước Thư Thư từng để người sắp xếp bên cạnh Mộ Dung Hàn đề cập qua
cho hắn một lần. Bất quá, hắn ngày đó bán tín bán nghi, cũng không để ý
nhiều. Mà tình thế trước mắt lại khác, chỉ cần Mộ Dung Trực chứng thực
thân phận của mình, Mộ Dung Hàn tất nhiên cầu còn không được. Chỉ có
điều, Cao Túc thì có một chút vấn đề, thân là người Hán, lại cùng hắn
không quen cũng chẳng thân, về sau muốn có cơ hội tiếp cận Mộ Dung Hàn,
phải lấy được tín nhiệm của hắn, như vậy mới có khả năng diệt trừ hắn,
phù trợ Mộ Dung Trực lên vương vị.”
Tiểu Chu kêu lên một tiếng:
“Kế sách này quá thâm diệu. Thực sự hoàn toàn hỗ trợ lẫn nhau, Mộ Dung
Hoàn vừa chết, Mộ Dung Trực chính là duy nhất. Hắn liệu có bằng lòng đi
Yến quốc?”
Vân Dực nhìn thoáng qua Thư Thư, cười nói: “An vương
đối với hắn có ơn nâng đỡ, Thư Thư đối với hắn có ơn cứu mạng. Từ khi có lời đồn đãi hắn mang huyết thống người Yến, hắn ở trong chốn võ lâm đã
không còn danh vọng, đi Yến quốc làm hoàng tử, về sau đăng cơ làm đế,
hắn tự nhiên cầu còn không được, tuy nói biên thùy lạnh khủng khiếp
không thể so với Trung Nguyên, nhưng cũng là người trên vạn người, hắn
là một người có dã tâm lớn, An vương vừa nhắc tới, liền sảng khoái đáp
ứng. Hơn nữa, hắn đối với Mộ Dung Hàn vốn không có phụ tử tình thân, sứ
mệnh của Cao Túc cũng có lợi đối với hắn. Hắn đương nhiên vui vẻ phối
hợp. Bất quá bên người Yến chủ cao thủ không ít, phải lấy được tín nhiệm của Mộ Dung Hàn, về sau Cao Túc mới dễ xuống tay. Cho nên, An vương và
Thư Thư định ra một hồi khổ nhục kế, hết thảy đều an bài thỏa đáng, chỉ
cần Kế Diêu và Tiểu Chu, lại thêm mấy cao thủ là thủ hạ của ta, ở trước
Vân Quan diễn một tuồng kịch, chắc chắn sẽ thành công.”
Tiểu Từ vừa nghe thập phần bất an, không yên hỏi: “Kế Diêu phải làm gì?”
Vân Dực gật đầu cười: “Cô nương không cần lo lắng. Nghe ta nói tỉ mỉ. Mộ
Dung Trực và Cao Túc muốn đi Yến quốc, nhất thiết phải qua Vân Quan, nơi đó được xem là bức tường che chắn của Yến quốc, đứng ở trên tường thành có thể quan