
rước mắt vẫn hiện ra tấm thảm trắng noãn.
Thành U Châu vẫn duy trì yên tĩnh đến đêm.
Thư thư rốt cuộc từ phủ thứ sử trở về, Tiểu Từ đợi hắn nửa ngày, thừa dịp Tiểu Chu cùng Kế Diêu chơi cờ, đi tới phòng Thư Thư.
Thư Thư nhìn thấy nàng, đuôi lông mày nhướn lên, trong mắt phút chốc mơ màng.
Tiểu Từ đứng trước cửa, quá mức khẩn trương mà dựa vào khung cửa, lấy dũng khí hỏi: “Mộ Dung Hoàn thực sự đã chết?”
Thư Thư chần chừ một lát, yên lặng gật đầu.
Tâm Tiểu Từ nhất thời chìm xuống, vội hỏi: “Là, là bởi vì ta hạ dược?” Ngữ
khí của nàng lướt nhẹ, giống như nói chậm một chút, chuyện này sẽ trở
thành sự thật.
- “Đúng.”
- “Ta sẽ không dùng sai, ta…”
Nàng không nói được, tay có chút run rẩy. Nàng chưa từng giết người,
huống chi là một thiếu niên như vậy. Ngay cả khi phụ thân hắn là hung
thần ác sát, hắn bất quá chỉ là một đứa trẻ. Trong lòng nàng đau xót, áy náy cơ hồ muốn rơi lệ.
Thư Thư đứng lên, lạnh lùng nói: “Không phải nàng hạ dược quá lượng. Là dược kia, căn bản chính là độc dược trí mạng.”
Tiểu Từ kinh ngạc nhìn hắn: “Độc dược? Ngươi không phải nói, chỉ cần làm cho hắn bệnh nặng thêm thôi sao? Vì sao muốn đẩy hắn đến chỗ chết?”
Thư Thư cười lạnh một tiếng: “Hắn chết đi. Mộ Dung Hàn mới hoàn toàn bị
đánh bại, nội bộ Yến quốc nhất định sẽ bắt đầu rục rịch. Hắn để ổn định
đại cục bắt buộc phải trở về.”
Tiểu Từ sững sờ nhìn hắn, nghẹn cứng cổ họng nói: “Ngươi làm như vậy, quá độc ác. Hắn chẳng qua chỉ là một đứa trẻ.”
Thư Thư chậm rãi đến gần, bàn tay đặt ở trên đầu vai nàng, ánh mắt nhu hòa
như trăng rằm. Tiểu Từ muốn tránh ra, lại giống như bị chế trụ, toàn
thân đều mất đi khí lực, nàng thế nhưng, tự tay giết một người.
Hắn thanh âm trầm thấp nhu hòa, chậm rãi như dòng nước dịu dàng nói: “Cọp
con vừa sinh ra cũng rất giống một con mèo nhỏ đáng yêu. Nhưng khi nó
trưởng thành sẽ biết ăn thịt người. Mộ Dung Hoàn chết đi, kế hoạch của
ta mới phát huy tác dụng.”
Tiểu Từ chậm rãi lắc đầu: “Ngươi vì sao không dùng biện pháp khác?”
- “Đây là phương pháp tốt nhất, hy sinh Mộ Dung Hoàn, có thể đổi lấy
nhiều mạng sống của binh sĩ và dân chúng. Có thể giảm bớt rất nhiều nhân lực vật lực cùng tính mạng. Biện pháp này, nhanh nhất cũng hiệu quả
nhất. Hơn nữa, là ông trời giúp ta. ta vốn tưởng phải dùng nhiều người
hy sinh mới có thể đạt thành mục đích này. Không nghĩ đến, ông trời có
mắt, đem Mộ Dung Hoàn đưa đến Ẩn Lư, đây là thiên ý. Tiểu Từ, thiên ý
trợ ta! Ta thực cảm thấy nàng là quý nhân mà ông trời phái đến giúp ta,
sau khi gặp nàng, hết thảy đều thuận lợi.”
Tiểu Từ kinh ngạc nhìn hắn, nguyên lai hắn sớm có tính toán đẩy Mộ Dung Hoàn vào chỗ chết.
Nàng không muốn quan tâm bước tiếp theo của hắn là gì, chính là cảm thấy có chút sầu não: “Ngươi lừa chúng ta.”
- “Ta nói thẳng, nàng
nhất định sẽ mềm lòng, nhất định sẽ kích động. Ở Ẩn Lư chỉ cần một khắc
sơ hở liền có khả năng mất mạng. Lúc này, ta không tính lừa nàng, chỉ
muốn nàng, bình an.” Hắn giọng điệu càng thêm ôn nhu, ánh mắt dịu dàng
dây dưa, hắn không giống như đang nói đến chuyện tàn nhẫn nhất, mà tựa
dưới ánh trăng lộ ra một chút tình ý, rủ rỉ nói.
Tiểu Từ im lặng
xoay người, trong lòng có cảm giác nguội lạnh. Cho dù lới hắn nói có đạo lý, nàng không thể phản bác, nhưng chung quy không thể trốn tránh tội
lỗi làm cho nàng khó chịu.
- “Tiểu Từ, ta biết trong lòng nàng
nghĩ gì. Nếu nàng cứu một người xấu, hắn sẽ hại càng nhiều người tốt.
Nàng cứu hắn kỳ thật là giết người, nàng có cứu hay không?”
Tiểu Từ chỉ cảm thấy trong đầu hỗn độn, lời nói của hắn giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng nàng.
- “Tiểu Từ, ta không phải cố ý để cho bàn tay nàng nhiễm máu. Trong mắt ta hắn không phải là một thiếu niên, mà là quốc quân tương lai của Đại
Yến, là uy hiếp tương lai của U Châu. Sau này nàng sẽ hiểu rõ cách làm
của ta hôm nay, ta, cũng không phải người xấu, tiểu nhân như nàng
tưởng.” Ánh mắt hắn sáng quắc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng. Mỗi một
câu nói đều vừa chậm vừa nặng, rất muốn chạm đến lòng nàng.
Tiểu Từ thở dài một tiếng, hờ hững xoay người.
Thư Thư từng bước tiến lên, giữ chặt ống tay áo của nàng.
- “Tiểu Từ, cho dù ta lừa nàng, cũng là vì muốn tốt cho nàng. Ta không
thể cam đoan vĩnh viễn không lừa nàng, nhưng có thể thề rằng, ta quyết
không hại nàng.”
Tiểu Từ không quay đầu, mệt mỏi nói: “Thư Thư,
trở lại Định Châu, ta sẽ chỉ làm một nữ nhân ru rú trong nhà. Đối với
ngươi, ta không mong gặp lại.”
Thư Thư ngón tay khẽ động, buông
lỏng tay áo nàng ra, lại dứt khoát kiên quyết nói: “Sẽ không, chúng ta
nhất định sẽ gặp lại. Ta nếu muốn thứ gì đó quản chi ngàn vạn khó khăn,
cũng sẽ không buông tay.”
Tiểu Từ bỗng dưng lạnh lẽo, vội vàng rời đi.
Trong tay Thư Thư chỉ còn lại một khoảng trống. Những chấm nhỏ trên bầu trời
đêm, lập lòe như những đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ. Ông trời rất công
bằng, có được tất có mất, mọi thứ đều thuận lợi suôn sẻ khiến cho người
ta kinh ngạc, chẳng qua trong ngực lại nặng nề đến khó chịu.
Màn
đêm dần buông xuống, đột nhiên một tiếng động lớn rầm rĩ v