
Hơn nữa, là ông trời giúp ta. ta vốn tưởng phải dùng nhiều người
hy sinh mới có thể đạt thành mục đích này. Không nghĩ đến, ông trời có
mắt, đem Mộ Dung Hoàn đưa đến Ẩn Lư, đây là thiên ý. Tiểu Từ, thiên ý
trợ ta! Ta thực cảm thấy nàng là quý nhân mà ông trời phái đến giúp ta,
sau khi gặp nàng, hết thảy đều thuận lợi.”
Tiểu Từ kinh ngạc nhìn hắn, nguyên lai hắn sớm có tính toán đẩy Mộ Dung Hoàn vào chỗ chết.
Nàng không muốn quan tâm bước tiếp theo của hắn là gì, chính là cảm thấy có chút sầu não: “Ngươi lừa chúng ta.”
- “Ta nói thẳng, nàng
nhất định sẽ mềm lòng, nhất định sẽ kích động. Ở Ẩn Lư chỉ cần một khắc
sơ hở liền có khả năng mất mạng. Lúc này, ta không tính lừa nàng, chỉ
muốn nàng, bình an.” Hắn giọng điệu càng thêm ôn nhu, ánh mắt dịu dàng
dây dưa, hắn không giống như đang nói đến chuyện tàn nhẫn nhất, mà tựa
dưới ánh trăng lộ ra một chút tình ý, rủ rỉ nói.
Tiểu Từ im lặng
xoay người, trong lòng có cảm giác nguội lạnh. Cho dù lới hắn nói có đạo lý, nàng không thể phản bác, nhưng chung quy không thể trốn tránh tội
lỗi làm cho nàng khó chịu.
- “Tiểu Từ, ta biết trong lòng nàng
nghĩ gì. Nếu nàng cứu một người xấu, hắn sẽ hại càng nhiều người tốt.
Nàng cứu hắn kỳ thật là giết người, nàng có cứu hay không?”
Tiểu Từ chỉ cảm thấy trong đầu hỗn độn, lời nói của hắn giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng nàng.
- “Tiểu Từ, ta không phải cố ý để cho bàn tay nàng nhiễm máu. Trong mắt ta hắn không phải là một thiếu niên, mà là quốc quân tương lai của Đại
Yến, là uy hiếp tương lai của U Châu. Sau này nàng sẽ hiểu rõ cách làm
của ta hôm nay, ta, cũng không phải người xấu, tiểu nhân như nàng
tưởng.” Ánh mắt hắn sáng quắc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng. Mỗi một
câu nói đều vừa chậm vừa nặng, rất muốn chạm đến lòng nàng.
Tiểu Từ thở dài một tiếng, hờ hững xoay người.
Thư Thư từng bước tiến lên, giữ chặt ống tay áo của nàng.
- “Tiểu Từ, cho dù ta lừa nàng, cũng là vì muốn tốt cho nàng. Ta không
thể cam đoan vĩnh viễn không lừa nàng, nhưng có thể thề rằng, ta quyết
không hại nàng.”
Tiểu Từ không quay đầu, mệt mỏi nói: “Thư Thư,
trở lại Định Châu, ta sẽ chỉ làm một nữ nhân ru rú trong nhà. Đối với
ngươi, ta không mong gặp lại.”
Thư Thư ngón tay khẽ động, buông
lỏng tay áo nàng ra, lại dứt khoát kiên quyết nói: “Sẽ không, chúng ta
nhất định sẽ gặp lại. Ta nếu muốn thứ gì đó quản chi ngàn vạn khó khăn,
cũng sẽ không buông tay.”
Tiểu Từ bỗng dưng lạnh lẽo, vội vàng rời đi.
Trong tay Thư Thư chỉ còn lại một khoảng trống. Những chấm nhỏ trên bầu trời
đêm, lập lòe như những đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ. Ông trời rất công
bằng, có được tất có mất, mọi thứ đều thuận lợi suôn sẻ khiến cho người
ta kinh ngạc, chẳng qua trong ngực lại nặng nề đến khó chịu.
Màn
đêm dần buông xuống, đột nhiên một tiếng động lớn rầm rĩ vang lên, có
tiếng chém giết hỗn loạn. Tiểu Từ và Kế Diêu từ trong giấc ngủ giật mình tỉnh giấc, khoác áo choàng đi ra ngoài, đứng ở trong viện. Cửa phòng
Thư Thư vang lên một tiếng, hắn nghiêng mình đi ra, nhìn thấy Kế Diêu
hắn khẽ gục đầu, trong bóng đêm không thấy rõ thần sắc.
Tiểu Chu nói: “Không lùi mà là phản công? Chẳng lẽ tin tức Vân đại nhân thu được là giả?”
Thư Thư chợt nói: “Đây là Mộ Dung Hàn đang thoái binh. Phía trước dương
công, phía sau chắc chắn sẽ thừa dịp ban đêm mà rút lui.”
Kế Diêu cũng đồng ý với cái nhìn của Thư Thư, thở dài: “Xem ra kế sách thừa dịp hắn rút lui triệt đường lui của hắn của Vân đại nhân không dùng được.”
Thư Thư thản nhiên nói: “Không sao. Trận này Mộ Dung Hàn không chiếm được
một chút tiện nghi còn bị suy vong. Chờ An vương điện hạ tới, sẽ có một
ván cờ chờ hắn.”
Tiểu Từ quay đầu nhìn Thư Thư nhưng không thấy
rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy toàn thân hắn bao trùm một cỗ bí hiểm
cùng nắm chắc thắng lợi.
Trời vừa sáng, Vân Dực đã ở trên tường
thành quan sát cuộc chiến. Quả nhiên, Mộ Dung Hàn quay về như gió, đêm
qua để cho ba ngàn quân sĩ đánh nghi binh, số còn lại an toàn rút lui.
Mà ba ngàn quân này đều là những binh sĩ ốm yếu bệnh tật, căn bản không
có sức chiến đấu, cổn thạch nước sôi, dưới biển tên lửa, tất cả không
một ai sống sót. Thành hào xung quanh thành đã chất đầy xác chết, không
khí tràn ngập một mùi tanh hôi của thi thể.
Vân Dực vội vàng phân phó thủ vệ: “Khẩn cấp dẫn người ra khỏi thành, đem nhưng thi thể ở
trong thành hào vớt lên, đưa ra cách thành hai mươi dặm đốt hết sau đó
chôn sâu.”
Thủ vệ tuân mệnh dẫn binh đi. Thư Thư cau mày đứng bên cạnh hắn, nói: “Mộ Dung Hàn thực ra thủ đoạn cứng rắn tác phong mạnh
mẽ, hắn hiện tại không có con nối dòng, việc quan trọng nhất chính là ổn định thế cục, trong thời gian ngắn sẽ không thể quay lại U Châu, chúng
ta vừa vặn có thời gian đào một con sông bao quanh U Châu, An vương bao
lâu đến?”
- “Ba ngày nữa.”
Thư Thư nói: “Ngươi nói Kế Diêu ở lại thêm ba ngày. Ta sợ hắn gấp rút phải đi.”
Vân Dực nhíu mày, giọng điệu mang theo sự tán thưởng: “Ta xem hắn cũng
không phải hạng người sợ chết, ngươi gọi hắn đến đây, ta sẽ giải thích
rõ với hắn vi