
au,
Lỗ Như Hoa ở sân bóng rổ tươi cười rạng rỡ nói chuyện phiếm với Tiếu
Thanh, trong chốc lát lại là Lỗ Như Hoa nhìn hắn nói: “Như Hoa, kỳ thật
không bằng hoa.”
Cảm giác chờ đợi một người, hóa ra tệ như vậy.
Văn Sơ hy vọng, Lỗ Như Hoa tốt nhất đừng bao giờ nên nhìn thấy cảm nhận hiện giờ của hắn.
Năm giờ chiều, bảo vệ toà nhà gọi điện thoại, Văn Sơ nhanh chóng bay
đến nghe máy, bảo vệ khu nhà thông báo người được gọi đến chăm sóc hắn
đang chờ.
“Đưa cô ấy vào!” Văn Sơ mừng rỡ, lập tức treo điện thoại, chạy đến phòng khách, canh giữ trước cửa thang máy, nhìn không chuyển
mắt vào đèn báo trên thang máy, cuối cùng “Đinh” một tiếng, cửa thang
máy chậm rãi mở ra.
Trong thang máy, một người chầm chậm bước ra.
“Chào em, Văn Sơ ! Anh là sinh viên năm 3 khoa y trường đại học S, Lỗ
Như Hoa đã nhờ anh đảm đương công việc chăm sóc em tại nhà.” Người mới
tới nâng kính mắt, lịch sự chào hỏi, “Anh là Vương Thời Trân.”
Văn Sơ nhìn nam sinh nhỏ bé đang đứng e thẹn, choáng váng.
***
Khuya, Lỗ Như Hoa ngồi trong căn phòng thuê sắp đặt những thứ ngày
mai sẽ bán cất và ba lô mới của Tiếu Thanh tặng. Đến giờ phải về rồi, cô lại nhìn vào một góc sáng sủa, chỗ đó vẫn còn vương vãi vài xấp ảnh AV, trong lòng bất giác chùng xuống, ngẩn người.
Đó là thứ bị Văn Sơ khinh bỉ.
Văn Sơ, bây giờ có lẽ hắn đã ổn rồi, Vương Thời Trân là sinh viên giỏi
có tiếng, gia đình nhiều đời hay chữ, làm y tá chăm sóc cho hắn hẳn là
thừa sức.
Lại cười khổ, tắt đèn, khóa cửa, xoay người quay đầu...... Kêu sợ hãi!
Một bóng đen ngay sau lưng cô, đứng rất gần, gần trong gang tấc.
Ánh mắt như đang muốn bốc cháy, không phải Văn Sơ thì có thể là người nào?
“Em cố ý !” Văn Sơ gắt từng chữ, vừa bất đắc dĩ vừa phẫn nộ. Lỗ Như Hoa bị hắn dọa đến giật nảy mình, nghe hắn nói thì vừa tức giận vừa buồn
cười, “Anh điên rồi sao? Không nói không rằng lù lù hiện ra...... Đến
lâu chưa?”
Văn Sơ không trả lời, lẳng lặng đứng, nhìn không chớp mắt vào cô.
Sở dĩ phải hỏi hắn đến lâu chưa, vì trên vai hắn toàn là tuyết.
Dù sao cũng đang mùa đông, trường S không ở phía nam cũng không nằm
phía bắc thành phố, đêm nay đã có đợt tuyết đầu tiên. Văn Sơ mặc rất
dày, áo khoác lông dê màu đen, những vạt tuyết trắng phủ trên vai áo,
một sự tương phản bắt mắt.
“Đến lâu rồi ? Sao không vào nhà, tôi
vẫn ở trong này mà.” Lỗ Như Hoa hỏi liên tiếp, trong lòng cảm thấy ảm
đạm, hình như là hơi đau.
“Vương Thời Trân, em cố ý đưa anh ta
tới.” Văn Sơ lại « buộc tội », giọng nói khàn nhẹ, mang theo chút cam
chịu lại pha thêm nhiều ủy khuất, mắt hơi hồng, ánh lên như thủy tinh
trong suốt.
“Cho nên?” Lỗ Như Hoa cố ý hỏi lại một cách bình tĩnh, thở dài trong bụng, cố hết sức bỏ qua ánh mắt của hắn.
“Em trốn tránh anh, em đùa giỡn anh.”
“Có tất yếu phải như vậy không? Anh cảm thấy em có thời gian làm chuyện đó sao?” Lỗ Như Hoa hỏi lại.
Văn Sơ nhìn Lỗ Như Hoa, ngắm nghía thật kỹ gương mặt hờ hững của cô,
lúc này hắn rất muốn nâng mặt cô lên, để mắt hai người chạm nhau mà hỏi
cho rõ: Tôi làm em chán ghét đến như vậy sao?
Nhưng rồi hắn cũng
không lấy tay nâng mặt, một là không dám; hai là tay đau, không thể dùng lực; ba là...... Hắn bi ai phát hiện, cô thật sự không có thời gian.
“Khả năng của Vương Thời Trần không tệ, đừng coi thường anh ấy mới là
sinh viên, anh ấy ở trường S rất nổi tiếng, em năn nỉ thật lâu anh ấy
mới bằng lòng.” Lỗ Như Hoa chậm rãi, “Anh yên tâm, em có đạo đức nghề
nghiệp mà, anh được anh ấy chăm sóc thật sự rất đáng gía.”
“Anh
không cần đạo đức nghề nghiệp của em!” Văn Sơ cao giọng, đến chữ cuối
thì bùng nổ, “Anh không phải Thượng Đế của em, anh bảo em đến làm y tá
cho anh thì em thừa hiểu bởi vì...... Anh thích em. Vậy mà em lại đem
chuyện đó làm hàng hóa, em còn bán trao tay...... Lỗ Như Hoa, ...... Là
anh sai, em đừng giận nữa, nhé! Nếu không em đánh anh đi! Không thì dựa
theo phương pháp của nước ngoài, anh và em quyết đấu, nếu sau đó anh lại thua, em cứ cho anh một kiếm, được không?”
“Không được.” Lỗ Như Hoa trả lời dứt khoát.
“Vậy làm sao bây giờ!?” Văn Sơ phát điên.
“Bỏ đi!” Lỗ Như Hoa đơn giản nói,“Văn Sơ, em hiểu tình cảm của anh, em
cũng biết anh Văn Phỉ trân trọng tình cảm của anh. Nhưng em và anh không thích hợp.”
“Làm sao không thích hợp? Không thích hợp thế nào ?
Bởi vì tối hôm đó anh đã làm em tổn thương? Chỉ như vậy mà em phán anh
tội chết? Anh không phục, anh chống án!”
“Em không phải toà án, không chấp nhận chống án. Em chỉ hy vọng anh
hiểu rõ, chúng ta miễn cưỡng ở cùng một chỗ thật sự không thích hợp.” Lỗ Như Hoa cười khổ, “Ít nhất là...... Bây giờ không thích hợp.
Anh
có cuộc sống của anh, em có cuộc sống của em, hai chúng ta vốn dĩ không
hợp nhau. Em thừa nhận chuyện Vương Thời Trân là em cố ý an bài. Một
ngày tiền công ba trăm, em lấy một trăm, đưa anh ta hai trăm, em kiếm
tiền từ chỗ anh, tiền này là tiền anh bắt buộc em cầm, anh lãng phí ba
trăm tệ mắt không chớp một lần.
Anh cũng không cảm thấy trốn học
dưỡng bệnh có vấn đề gì, trong mắt anh, trường S