The Soda Pop
Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323703

Bình chọn: 8.5.00/10/370 lượt.

là nơi đi vào cũng được mà không vào cũng không sao, cơ bản là anh không coi trọng việc học của anh, cảm thấy môn Mỹ thuật tạo hình chỉ ở phương Tây mới có thể học

giỏi, về nước học chỉ lãng phí thời gian.

Trái ngược với anh và

hoàn toàn không như anh, một chút cũng không, có thể tập thể trường S vì thi đậu mà cao hứng phát điên, để kiếm tiền chữa bệnh cho Tự Ngọc mà em cũng phát điên, gánh nặng của em rất nặng, nhưng hiện tại em có tất cả, bởi vì những thứ mà em có được là do sự cố gắng rất lớn, anh có hiểu

không?

Có lẽ là không ! Anh cảm thấy mới mẻ, quan sát thấy vui, cho nên lúc anh cảm thông thì tới tìm em, lúc anh cảm thấy em làm anh mất

mặt thì tới mắng em. Văn Sơ, đừng viển vông nữa, chúng ta chưa từng có

bắt đầu, hà tất phải dây dưa, cách xa nhau một chút, không tốt hơn sao?”

Văn Sơ kinh ngạc nghe Lỗ Như Hoa nói, hắn không biết là nên cảm ơn Lỗ Như Hoa phủ định sạch sẽ lưu loát như thế, hay nên thống hận Lỗ Như

Hoa bình tĩnh dứt khoát, hoặc tự trách bản thân quá tự tác để tạo thành

tình huống như hôm nay. Lỗ Như Hoa nói chưa từng có bắt đầu; Lỗ Như Hoa

nói cách xa nhau một chút; Lỗ Như Hoa nói hắn vì cảm thấy mới mẻ...

Nhưng….Cũng không phải như vậy, trình độ tiếng Trung của Văn Sơ không

tốt, nhưng ý tứ của cô hắn hoàn toàn hiểu, hắn định phản bác, hắn cũng

muốn như Lỗ Như Hoa thao thao bất tuyệt một tràng, nhưng hắn không nói

nên lời, dường như những lời định thốt đều đã bị hành động đêm đó bóp

chết.

Tuyết vẫn còn rơi, không nhiều, từng đốm phiêu lãng lạc lõng

bay khắp nơi trong khoảng không hiu hắt. Tóc của Lỗ Như Hoa cũng vương

vài bông tuyết, mặt cô đỏ hồng, đôi mắt lóe sáng. Văn Sơ chợt hiểu, trái tim cô hoàn toàn trái ngược với sự bình tĩnh trên mặt, khi cô nói với

hắn những lời đó, trong lòng cũng đau không kém gì hắn......

“Không được.” Văn Sơ chậm rãi nâng tay trái, áp vào phần cổ lộ ra ngoài áo của cô. Lạnh, rất lạnh, chiếc khăn quàng cổ bị ném xuống hồ, cô vẫn chưa

mua cái mới.

“Đừng như vậy, anh trở về đi. Em nói nhiều như vậy,

cuối cùng anh có hiểu không?” Lỗ Như Hoa cuối cùng đã không nhịn nổi,

“Trễ rồi, em phải về trường, bằng không lại đóng cửa.”

“Không

được!” Văn Sơ lại nâng tay trái, lặp lại động tác lúc nãy, áp tay lên cổ cô, “Anh hiểu lời em nói , nhưng không chấp nhận.”

“Đừng nháo

nữa.” Lỗ Như Hoa vội gạt tay hắn ra, tay hắn ấm áp, lòng cô rối loạn.

Giữa lúc bối rối...... Một mùi hương khả nghi bốc lên......

“Không

nháo.” Văn Sơ « cương quyết » không buông tha, lại bắt tay sờ soạng

,“Anh đến đây là muốn nói với em, nếu để Vương Thời Trân chăm sóc cho

anh mà làm em bớt giận, anh đồng ý. Nhưng ...... Hình như em không hy

vọng anh ở nhà dưỡng thương, vậy ngày mai anh đi học, anh nhất định sẽ

siêng đi học, còn trường S...... Anh...... Nếu anh đã từng khinh thường, về sau cũng không «dám» nữa .”

“Cuối cùng anh có hiểu ý em không

vậy? Em muốn nói là cả hai chúng ta bình tĩnh suy nghĩ lại, được không?” Lỗ Như Hoa rất muốn đánh người, “Em muốn nói...... muốn nói......”

“Mặc kệ em nói.” Văn Sơ lần này nâng cả tay phải bị đau lên, trực tiếp phủ hai má Lỗ Như Hoa.

Lỗ Như Hoa chấn động, định gạt tay hắn, lại sợ làm đau hắn, trong lúc

bất giác hơi giật mình. Tay Văn sơ hệt như thần chú định thân, trong

lòng cô không ngừng tự nhắc mình: “Cách xa anh ấy một chút!”

Nhưng thân thể lại phản bội, đứng khựng tại chỗ.

“Em nói mặc em, anh cứ làm theo ý anh, dù sao anh cũng không nói lại

em.” Văn Sơ nhoẻn cười, mắt như phát sáng, giọng nói mang theo mê hoặc

không cưỡng nổi, đầu cũng chậm chậm cúi thấp, môi cô ở ngay trước mắt,

vẫn kiều diễm ướt át như vậy, lòng hắn bắt đầu ấm lên, cảm giác mềm mại

kia làm cho hắn nhung nhớ điên cuồng, bây giờ vẫn vậy...... dù cô đang

tức giận, dù cô mới nói quả quyết như vậy, nhưng sự mềm mại kia ......

Nhất định chỉ thuộc về hắn.

Nhất định là được, nếu không tại sao cô không né tránh? Văn Sơ càng tự khuyến khích bản thân, môi se sẽ chạm

vào Lỗ Như Hoa......

“Văn Sơ.” Cách một khắc trước khi Lỗ Như Hoa sắp bị hắn hôn, cô bỗng mở miệng.

“Ừ?” Văn Sơ mê man. Hôm nay quả nhiên đến đúng lúc, không uổng công hắn đứng canh cửa nửa giờ, ngay cả ông trời cũng tốt, tự nhiên còn rơi

tuyết đầu mùa, đủ lãng mạn, lúc này không tháo gỡ khúc mắc thì còn đợi

khi nào! Hôn, nhất định phải hôn, hôn cho cô choáng váng, cô sẽ quên tức giận! (Coi thằng nhóc kìa >_<)

“Trên mặt anh có mùi lạ.” Giọng Lỗ Như Hoa so với tuyết còn lạnh hơn.

“A, anh không xịt nước hoa.”

“Không phải nước hoa.” Lỗ Như Hoa chậm rãi nhả từng chữ, “Văn Sơ, anh lấy cà rốt bôi lên mắt, định giả bộ khóc phải không?”

Tim Văn Sơ răng rắc!

Hắn chột dạ buông Lỗ Như Hoa, cười ngượng, cùng lúc tự nhủ thầm: “Không thể thừa nhận, đánh chết cũng không thể thừa nhận.”

“Nhưng anh bôi quá ít, nước mắt không ra nổi.” Lỗ Như Hoa vô cảm nhìn

hắn, tiếp tục “chỉ dẫn”, “Để em giúp anh được không? Nếu anh muốn khóc,

rất dễ dàng, thuốc nhỏ mắt em có sẵn, để em bán cho anh.”

“Không

có...... Không có...... cái gì...... Như Hoa, em đừng tức giận, cái

đ