
àng hở, giấu đầu lòi đuôi, càng sợ Lỗ Như Hoa buồn
bực lại phẩy tay áo bỏ đi. Lỗ Như Hoa rõ ràng vẫn có tiếng một lời bốn
ngựa chạy theo không kịp ......
Văn Phỉ thầm mắng hắn, lại tự trách mình có một thằng em ngu ngốc..... Đành kết thúc, “Vậy được rồi, Lỗ Như Hoa, cứ như vậy đi. A......Ngại quá, làm em vất vả rồi.”
“Không
sao.” Lỗ Như Hoa cười đến vô cùng ngọt ngào, mở cờ trong bụng, “Khi nào
thì bắt đầu làm việc? À! Đêm mai được không, em cần chuẩn bị trước.”
“Được!” Văn phỉ gật đầu, “Cứ như vậy. Văn Sơ không thích mùi thuốc
trong bệnh viện, anh đưa nó về nhà dưỡng thương tốt hơn.”
“Ơ, về nhà? Vậy uống thuốc làm sao bây giờ?” Lỗ Như Hoa ngơ ngác.
“Có thể mời bác sĩ về nhà.” Văn Sơ lơ đãng trả lời.
Lỗ Như Hoa trừng mắt nhìn Văn Sơ, “Đại thiếu gia nhiều tiền, nhà tư bản độc ác!”
Tiếp tục trừng mắt.
Trừng đến lúc Văn Sơ chột dạ gục đầu xuống, tay trái nắm góc áo thì
thầm ra vẻ ủy khuất, “Có tiền cũng chẳng phải lỗi của tôi.”
Tóm
lại, Văn Sơ từ bị bầm cơ, được chuẩn đoán thành thương tích cực kỳ
nghiêm trọng, người bị thương nặng không chịu chữa trị ở bệnh viện, lại
đòi “chuyển về” điều trị tại nhà.
Lúc “chuyển về”, Lỗ Như Hoa không đi theo, nóng lòng về trường S, nói là muốn nhanh chóng “ổn định” rồi
mới làm việc. Văn Sơ hơi tiếc, nhưng cũng không dám giữ, sợ làm cô bất
an lại biến hay thành dở.
Văn Phỉ nhìn hắn, thấy vẻ mặt chỉ tiếc
không kịp rèn sắt thành thép, thầm nghĩ, em trai mình lần này xong thật
rồi, đã rơi vào tay giặc!
Buổi tối, Văn Phỉ lại không ra ngoài, ở
trong nhà, nhìn Văn Sơ khua một tay còn lại, điệu bộ y hệt quản gia “chỉ huy” dì giúp việc dọn dẹp vệ sinh.
“Dì, nơi này phải thật sạch sẽ. Á...... Vòi sen phòng rửa mặt kiểm tra lại một chút, tuyệt đối không
thể xuất hiện tình trạng nước chảy không ngừng.” Tay trái Văn Sơ nâng cổ tay phải bầm tới thâm đen, đi tới đi lui chỉ bảo.
Cô giúp việc bị
hắn gọi đến phòng khách, vài phút sau vòng qua phòng rửa mặt, cuối cùng
lếch thếch lê chân về phòng ngủ trong tình trạng hoa mắt chóng mặt ,
trong lòng dở khóc dở cười. Bình thường đứa nhỏ này đâu có hay nhiều
chuyện như vậy, hôm nay không biết trúng phải gió gì.
****
“Anh hai, ngày mai anh có định đi đâu không?” Văn Sơ ghé mông vào sô pha, cười tình đến rợn da gà.
Văn Phỉ đề phòng dịch xa hắn, “Ngày mai? Không đi đâu hết. Ở nhà.”
“Không thể nào, anh, công việc ở xưởng rượu không gấp sao? Dạo này
không phải doanh số tốt lắm sao? Anh nên chú ý đến công việc, đừng ở nhà hoài không tốt.”
“Không sao, em trai yêu quý bị thương, anh có bận mấy cũng phải dành thời gian chăm sóc cho em.” Văn Phỉ nói rất chân
thành, sau khi nói xong còn rất thân ái vỗ vai Văn Sơ.
Văn Sơ thở
một hơi dài, cắn răng: “Anh hai, còn nhớ quả bóng rổ sản xuất với số
lượng hạn chế năm ngoái ba tặng em không ? Dạo này em bận học quá, không có thời gian chơi, vậy đi, tặng cho anh đó.”
“Tặng cho anh? Thật ngại quá, làm anh tốt không nên tranh giành này nọ với em.” Văn Phỉ cười tủm tỉm, dài giọng.
Văn Sơ cười khổ, “Anh hai, không phải vậy mà......”
“Ai, được rồi, anh sẽ biến mất, anh tự động biến mất. Nể tình em là em
trai tốt của anh, cộng thêm phần quà trái banh kia......” Văn Phỉ cười
ha ha nhỏm dậy, lấy từ ngăn tủ ra chai thuốc nước Vân Nam, chĩa vào cổ
tay Văn Sơ, phun mãnh liệt, “Vết thương nhỏ này, anh cũng chữa được,
đừng nói tới bác sĩ.”
Văn Sơ cắp tay phải né tránh, “Phun ít thôi, vết bầm mau khỏi quá
không tốt! Thương tích này bây giờ là bảo bối của em, chỗ dựa duy nhất
bảo hộ cho em đó.”
Văn Phỉ buồn cười, nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp: “Lỗ Như Hoa...... cô ấy có thể chăm sóc em được không?”
“Được, đương nhiên là được.” Văn Sơ lạnh nhạt.
Lỗ Như Hoa chắc chắn là có thể, theo hắn thấy, cho tới bây giờ, không
có việc gì cô không làm được. Chắn chắn cô không hề xa lạ gì với bệnh
viện. Bởi vì thường đưa Lỗ Tự Ngọc đi bệnh viện nên mới rành rọt các thủ tục và trình tự kiểm tra trong đó. Lúc cô lên lầu trên chạy lầu dưới,
Cá voi chỉ có thể một bên nhìn. Nhưng cô vẫn chỉ là một cô gái trẻ mà
thôi, hắn không thể nghĩ ra cô phải cực nhọc thế nào để đưa em trai tới
được, càng không nghĩ nổi cô gái không nơi nương tựa bằng cách nào đã
trở thành câu xương rồng như thế.
Hắn biết, thương tâm hắn gây ra
cho cây xương rồng nhỏ đã làm cô tự chôn giấu mình sâu hơn, càng ẩn thân vào vỏ ốc kín hơn. Nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở hồ Phù Dung đêm đó, hắn
tự trách mình sao lại tự chặt đứt đường đi của mình như vậy. Cho nên,
hắn phải xin lỗi cô, mong cô cho hắn một cơ hội khác, mở cửa trái tim cô thêm một lần nữa.
Mặc kệ áp dụng phương pháp gì, ít nhất cô đã
chịu nhượng bộ bước đầu, ít nhất cô đã đồng ý đến nhà chăm sóc hắn. Văn
Sơ cam lòng huyễn hoặc, có lẽ Lỗ Như Hoa đồng ý, không hoàn toàn là vì
tiền......
Ngày hôm sau.
Cả một ngày, Văn Sơ ở nhà.
Nhàn
rỗi quá sinh nghĩ ngợi, tay phải bị thương không làm được việc gì, vẽ
tranh, viết chữ thì cầm bút không được. Trong đầu rối loạn như đang
chiếu phim, lúc thì Lỗ Như Hoa và Tiếu Thanh nhảy điệu Latin, lát s