
thái độ đó ra trước mặt ba
của cậu, ông ấy sẽ tức giận đến phát bệnh cho mà xem."
Khoé miệng Diệp Dĩ Trinh khẽ giật, mấp máy môi "Thật
ra tôi đã không còn giận ông ấy từ lâu rồi, dù sao đó cũng là ba mình, mấy năm
nay không hoà giải với ông cụ, thật sự là lỗi tại tôi." Dừng
một chút, anh nói tiếp "Xin lỗi vợ chồng cậu, gặp
phải chuyện như thế này, Lương Hoà... có thể nhận không?"
Anh nói với vẻ chần chừ, đứng ở chỗ này quay đầu lại
chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt của Lương Hoà, đầu cúi xuống, mái tóc dài xoã
rơi một bên vai. Có lẽ, tâm trạng của cô bây giờ không thoải mái một chút nào.
Cố Hoài Ninh mua đồ uống về không lâu thì Diệp lão
được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, Diệp Vận Đồng cùng Diệp Dĩ Trinh đi theo vào
phòng bệnh, Lương Hoà cầm cốc sữa nóng ngơ ngác ngồi trên ghế, suốt một giờ vẫn
không nhúc nhích.
Cố Hoài Ninh khẽ thở dài, nắm lấy tay cô, "Lương
Hoà, ông ấy không sao rồi, đừng căng thẳng nữa, được không em?"
Cô dựa đầu vào vai anh, vẫn im lặng không nói gì.
Trong đầu cô rất loạn, rối bời, những chuỗi suy nghĩ cứ nối liền, đan xen chồng
chéo lên nhau. Từ nhỏ đối với Lương Hoà mà nói, ông ngoại chỉ là một khái niệm
xa lạ, nếu cô không chủ động hỏi thì tuyệt đối sẽ không có ai nhắc tới trước
mặt cô. Cô bỗng nhiên nhớ tới một việc xảy ra hồi còn nhỏ, lúc đó Lương Hoà mới
chỉ học tiểu học, tình cảm của ba mẹ đã không còn hoà thuận nữa, mỗi lần hai
người cãi nhau mẹ thường đưa cô đến nhà bà ngoại ở mấy ngày. Khi đó bà ngoại
nhịn không được lại nói mẹ đôi câu, có một lần mẹ cô giận dữ lên, nói một câu "Đàn
ông đều có mới nới cũ như thế cả, đừng nói anh ta, ngay cả cái người mà con gọi
là ba kia cũng đã từ bỏ hai mẹ con chúng ta đấy thôi, có một chút nào gọi là
lương tâm hay trách nhiệm gì không? Tất cả đều là chó má hết!"
Khi đó cô còn nhỏ, không thể lý giải hết được ý tứ của
mẹ khi nói câu này, bây giờ nghĩ lại, Lương Hoà cảm thấy vô cùng đau lòng.
Một cô y tá từ trong phòng bệnh vội vàng đi ra, Cố
Hoài Ninh đứng lên giữ lại hỏi mới biết được ông cụ đã tỉnh, cô ấy chạy đi gọi
bác sĩ. Cố Hoài Ninh thở ra nhẹ nhõm, anh định vào xem sao thì vạt áo đã bị kéo
lại. Anh cúi đầu, đôi mắt cô long lanh ướt, run rẩy nhìn anh.
"Mình về nhà đi anh, ngày mai anh còn
phải đi làm mà?"
Anh khẽ mấp máy môi, đôi mắt màu hổ phách của cô đầy
vẻ khẩn cầu khiến anh không đành lòng cự tuyệt, khẽ ừ một tiếng, anh nắm tay
đưa cô về nhà.
Vào ban đêm thành phố B có rất ít người qua lại trên
đường. Cố Hoài Ninh lái xe rất nhanh, lúc về đến cổng viện thấy trên cánh cổng
lớn đã treo một đôi đèn lồng đỏ, hai bên cánh cửa còn dán chữ Hỉ và câu đối đón
mừng năm mới. Nhìn thấy mấy thứ này Cố Hoài Ninh mới nhớ ra ngày mai đã là năm
mới rồi. Đêm đã khuya, cổng viện cũng đã đóng, Cố Hoài Ninh đè còi bấm hai cái,
phòng trực ban lập tức có người ra mở cửa. Hai chiến sĩ trẻ nhét qua cửa kính
xe mấy viên đường vào tay anh rồi nghiêm cẩn giơ tay hành lễ, nói với hai người
mấy câu chúc mừng.
Suốt đoạn đường về hai người đều im lặng không nói
chuyện, giờ gặp mấy chiến sĩ vẻ mặt tươi cười vui vẻ thì không khí thoải mái
không ít. Cố Hoài Ninh nhìn nhìn mấy viên đường trong tay, nhếch miệng cười
khẽ. Anh cám ơn mấy ngươì lính rồi nhanh chóng lái xe vào trong.
Trong xe mở điều hoà nên không khí rất ấm áp. Ngừng xe
xong anh vẫn không mở cửa xuống mà cầm lấy một viên đường, đặt giữa lòng bàn
tay đưa ra trước mặt Lương Hoà.
"Chúc mừng năm mới!"
Lương Hoà ngẩng đầu, yên lặng nhìn anh, rồi lại cúi
xuống nhìn viên đường, viên đường nhỏ bé đặt giữa lòng bàn tay to rộng của anh
trông rất buồn cười. Nhưng mặt anh đầy vẻ nghiêm túc, và dịu dàng, khiến lòng
cô ấm áp. Cô cầm lấy bóc lớp giấy bọc ra, chậm rãi bỏ vào miệng. Một mùi bơ
thơm dịu ngọt ngào quét qua đầu lưỡi.
Vào buổi đêm trời rất lạnh, trong phòng điều hoà chưa
đủ ấm, Lương Hoà vội vàng đi xả nước nóng để tắm. Khi ngâm mình trong bồn nước
ấm rồi cảm giác của cô mới thư thái một chút, đầu óc cũng không còn suy nghĩ
rối bời nữa, không biết có phải vì viên đường ngọt ngào kia hay không.
Lúc đi ra ngoài Cố Hoài Ninh vừa mới nghe xong một
cuộc điện thoại, nghe tiếng cô mở cửa anh quay đầu lại nhìn, vẫn còn nhíu mày
vì cuộc nói chuyện vừa rồi. Lương Hoà vội vàng hỏi: “Sao
vậy? Có chuyện gì vậy anh.. Diệp lão.. ông ấy.."
Anh xoa trán, ôm vai cô nói "Không
có chuyện gì hết, em đừng lo"
Lương Hoà khẽ thở phào một hơi, cảm giác khẩn trương
cũng tan biến dần. Cô cúi đầu vâng khẽ một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.
Anh cầm lấy chiếc khăn trong tay Lương Hoà lau tóc cho
cô. Tóc cô rất mềm, nhưng mỗi lần gội đầu xong cô toàn lau lung tung cho nên dễ
rối, bây giờ mái tóc vào trong tay anh, có vẻ vô cùng ngoan ngoãn dễ bảo. Anh
không làm thì thôi, đã làm thì luôn luôn làm rất hoàn hảo, cho dù việc nhỏ hay
việc lớn. Lương Hoà nhìn anh qua làn tóc, chỉ có thể thấy những ngón