Chào Anh Đồng Chí Trung Tá

Chào Anh Đồng Chí Trung Tá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323592

Bình chọn: 8.5.00/10/359 lượt.



Trương. Nhưng hai người cùng nhau làm việc đã ba năm nên Cố Hoài Ninh cảm thấy

mình nên tự đi gặp ông vẫn tốt hơn. Thứ nhất là đến thăm ông, thứ hai là nói về

chuyện điều chuyển công tác.

Lúc anh dậy Lương Hoà vẫn còn ngủ, cả người cô cuộn

tròn như tôm trong chăn, nhìn trông giống như một con nhộng. Anh vô thức mỉm

cười, tự tay kéo chăn lại, vuốt tóc cho cô. Bàn tay lơ đãng chạm phải gò má

Lương Hoà, cảm giác mềm mại, trơn nhẵn khiến anh dừng lại lưu luyến một chút.

Cô hơi giật mình.

Cố Hoài Ninh sửng sốt, anh muốn bật cười lên. Tối qua

anh không khống chế được đã làm đau cô. Có điều, thể lực của vợ quá kém,

có lẽ đã đến lúc phải rèn luyện mới được. Anh nhíu mày ngẫm nghĩ về điều này,

âm thầm quyết định.

Bàn tay chạm tới núm vặn cửa phòng, không thèm quay

đầu lại nhìn "con nhộng"

trên giường, anh nói chậm rì rì:“Anh làm bữa sáng rồi,

trước khi đi làm nhớ ăn đi một chút nhé. Anh có việc đi trước đây!"


"Con nhộng" đang

giả vờ ngủ khẽ động đậy một chút, chờ tới khi cửa phòng hoàn toàn khép lại mới

dám mở mắt ra nhìn. Cô nhịn không được tự khinh bỉ chính bản thân mình, không

phải lần đầu tiên làm tình, thẹn thùng cái gì chứ. Nhưng mà có kết quả giống

nhau là được rồi, cô lại hôn mê bất tỉnh như trước.

Chậm rãi ăn bữa sáng xong lúc đến công ty cũng không

còn sớm nữa. Hạ An Mẫn đi công tác mới về, trên tay đang cầm ly cafe nóng hổi.

Thấy Lương Hoà đi vào liền vùng lên ôm chặt lấy cô. Cô cô phải ra ngoài viết

bài xã hội mấy hôm, da đã đen nhẻm đi trông thấy.

Lương Hoà cười trêu ghẹo: “Hê,

nhóc, làm sao mà chỉ mới vài ngày đã không giống người thế này?"


Hạ An Mẫn giận dữ trừng trừng nhìn cô, lại cao thấp

đánh giá Lương Hoà từ trên xuống dưới, cười gian: “He

he, mới mấy ngày không gặp đã tràn ngập mùi quyến rũ rồi nha, sung sướng dễ

chịu lắm phải không?"
Nói xong còn quệt ngón

tay qua gò má cô.

"Mình á? Mình sắp xong đời rồi!"

Nói tới đây Lương Hoà dừng lại, liếc về phía văn phòng

của Lục Thừa Vấn, cửa phòng khép hờ, hình như vừa có người mới đi vào. Đột

nhiên cửa bị kéo ra từ bên trong, sếp Lục cùng Chu Cánh hai người sóng vai nhau

bước ra, Lương Hoà bị bắt gặp đang vụng trộm nhìn thì xấu hổ cúi đầu xuống.

Lục Thừa Vấn thoáng nhìn qua cô, bước chân vẫn không

dừng lại đi ra ngoài. Ngược lại Chu Cánh lại tươi cười gật đầu với Lương

Hoà. Từ văn phòng còn một người đồng nghiệp khác đi ra theo, anh ta cho cô biết

chuyện phỏng vấn của Húc Dương cô không phải làm nữa, sẽ được chuyển sang cho

anh ta phụ trách. Lương Hoà buồn bực một chút, nhưng dù sao như vậy cũng tốt

hơn là mọi việc hỏng bét hết cả. Cô nhún vai, lôi mọi tài liệu liên quan đến

Húc Dương từ trong ngăn bàn ra đưa cho đồng nghiệp, còn dặn dò cẩn thận lại một

lần.

Người đồng nghiệp cười với vẻ ngượng ngiụ "Cô

Lương, thật ngại quá!"


Lương Hoà cười, tỏ ý không sao cả. Ngược lại Hạ An Mẫn

lại tỏ vẻ bất mãn, nhỏ giọng than thở "Hừ, sướng

quá chứ ngại cái gì!"
. Người đồng nghiệp nghe thấy câu này

thì mặt xanh mét, thấy vậy Lương Hoà vội thúc Hạ An Mẫn một cái, ngăn cản không

cho cô nói tiếp.

Bởi vì bài viết về Húc Dương mất nhiều thời gian, cho

nên lúc đó Lương Hoà không nhận bất cứ nhiệm vụ nào khác. Bây giờ không

phải làm việc kia nữa thì lại không còn việc gì để làm, cảm thấy rảnh rỗi vô

vị. Nhìn xung quanh các đồng nghiệp đều bận rộn, cô thở dài, định tìm việc gì

đó làm giúp mọi người thì điện thoại vang lên báo có tin nhắn. Lương Hoà mở ra,

mặt mày lập tức hớn hở hẳn lên.

"Nhớ phải ăn cơm trưa nhé!"

Là tin nhắn của anh! Tuy rằng câu chữ đơn giản đến mức

ngắn ngủn, Lương Hoà cảm thấy thật lãng phí tiền cước gửi tin nhắn, nhưng người

như anh mà cũng chịu động tay viết tin chỉ để dặn cô một việc cỏn con như vậy

Lương Hoà cũng đã thoả mãn lắm rồi. Cô đặt điện thoại xuống bàn, quay sang định

rủ Hạ An Mẫn đi ăn trưa lại nghe tiếng di động vang lên. Một tay bấm tắt máy

tính, một tay Lương Hoà ấn phím nghe.

"Alô?"

Cô nói rất nhẹ nhàng, thật lâu sau đầu dây bên kia mới

lên tiếng, "Mẹ đây!"

"Vâng, mẹ ạ?"

Bà nghe thấy giọng nói nhu thuận của cô thì hơi vừa

lòng, loay hoay chọn tư thế ngồi cho thoải mái rồi nói: “Bây

giờ đang ở Toà soạn phải không, mẹ đã nói với sếp thay con rồi, bây giờ ra

ngoài một chút, mẹ có việc muốn nói."


Lương Hoà nhíu mày lại, hỏi: “Mẹ

đã xin phép rồi ạ?"


Bà hiểu ý cô muốn nói gì, bổ sung lại, "Yên

tâm, không sao, chỉ thay con xin nghỉ nửa buổi thôi. Xuống đây đi, mẹ đang ở

vườn hoa phía sau Toà soạn."


Tắt điện thoại xong Lương Hoà nói qua với Hạ An Mẫn

rồi khoác áo đi xuống lầu. Hôm nay thời tiết lạnh hơn hôm qua rất nhiều, dự báo

nói không lâu nữa tuyết sẽ rơi, may là sáng nay cô mặc thêm áo khoác ấm, cho

nên không cảm thấy lạnh.

Chiếc xe Bentley đậu ngay chỗ Phùng Trạm thường đứng,

lái xe lại không phải là cậu ta, là một người mà Lương Hoà chưa từng gặp bao

giờ. Lúc thấy cô cậu ta mỉm cười mở cửa xe giúp. Lý Uyển ngồi trong xe, mặc một

bộ đen tuyền, đột nh


XtGem Forum catalog