
i ánh đèn đường, ẩn chứa vô số tình cảm phức tạp ở bên trong,
Lương Hoà không thấy rõ, cũng không thể hiểu hết được. Bỗng nhiên cô cảm thấy
rất tủi thân, cảm xúc ập đến quá nhanh khiến cô không kìm được, nước mắt lại ứa
ra.
"Lên xe nào!"
Lục Thừa Vấn nhìn cảm xúc trên khuôn mặt cô, lòng anh
bỗng dưng loạn cả lên, vươn tay muốn kéo cô lên xe. Lương Hoà vùng mạnh ra:
"Buông ra!"
Giọng nói nghèn nghẹn thê lương, khiến anh sửng sốt,
hạ giọng nói: “Có chuyện gì để mai nói sau, bây
giờ lên xe trước đã."
Một vài người đi qua thấy hai người vùng vằng với nhau
đều nhìn với ánh mắt tò mò. Lương Hoà lắc đầu cự tuyệt, hôm nay cô đối phó với
nhiều chuyện lắm rồi, đã quá sức mệt mỏi. Cô xoay người định bỏ đi cánh tay lại
bị kéo giật về phía sau một cái thật mạnh, Lương Hoà nhăn mặt lại, định thẳng
thừng cự tuyệt Lục Thừa Vấn, đôi mắt lơ đãng nhìn qua bên đường, lập
tức ánh nhìn bị ghim chặt lại.
Bởi vì trời quá tối, ánh đèn đường nơi đó quá nhạt,
Lương Hoà nhìn không rõ lắm. Có thể vì lúc này cô quá yếu đuối, muốn có một ai
đó để dựa vào nên mới nghĩ tới anh. Chắc chắn là bị hoa mắt rồi. Lương Hoà lắc
lắc đầu, muốn thoát khỏi ý nghĩ không thực tế này, mãi cho tới khi giọng nói
quen thuộc kia vang lên, chất giọng trầm trầm mà ấm áp, ngay lập tức liền bao
trùm cô trong không gian dịu dàng.
“Anh này, anh giữ tay vợ tôi như thế có vẻ
không được hay lắm đâu!"
Lục Thừa Vấn quay lại nhìn, thấy người đàn ông đứng đó
đang hơi gật đầu chào anh, dù vậy nhưng ánh mắt của anh ta thì hoàn toàn tập
trung vào chỗ bàn tay anh đang nắm lấy cánh tay Lương Hoà, nhìn chằm chằm không
rời mắt. Lục Thừa Vấn hơi thả lỏng ngón tay một chút, tức khắc Lương Hoà giật
tay ra. Lục Thừa Vấn quay đầu lại nhìn cô, Lương Hoà đã lùi lại hai bước, đứng
vào giữa ánh đèn sáng sủa, đôi mắt đẹp của cô hơi nheo lại.
Người đàn ông kia thấy vậy thì cười khẽ, bước lên mấy
bước tiến gần đến bên cạnh Lương Hoà, cầm lấy túi xách trong tay cô, bàn tay
kia khẽ vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi tán loạn cho cô. Lương Hoà vẫn đứng
thần cả người ra không nói câu gì. Cố Hoài Ninh nghiêng đầu nhìn Lục Thừa Vấn,
nói:“Có chuyện gì anh cứ trực tiếp nói thẳng
với tôi."
Động tác che chở bảo bọc của người đàn ông đó Lục Thừa
Vấn nhận thấy rất rõ, anh nhìn một lát rồi cười, đôi môi mỏng mấp máy mấy chữ: “Không
có việc gì cả."
Nghe vậy Cố Hoài Ninh nhíu mày: “Nếu
không có chuyện gì vậy chúng tôi đi trước nhé!"
Nói xong vòng tay qua thắt lưng dìu cô đi. Hành
động của anh khiến Lương Hoà giật mình bừng tỉnh, bao nhiêu cảm xúc phức tạp cô
đè nén trong lòng lại cuộn lên, giật ra khỏi tay anh, bàn chân vừa đi được vài
bước lại dừng lại đứng giữa đường.
Cố Hoài Ninh biết là cô vợ đang bực bội. Anh xuống máy
bay lúc bảy giờ tối, vừa mở điện thoại ra đã thấy cuộc gọi nhỡ của Lương Hoà,
bấm máy gọi lại cho cô thì không được trả lời, kể cả điện thoại bàn trong nhà
cũng không có người nghe. Nhân có Phùng Trạm lái xe ra đón anh mới nghe cậu ta
nói về chuyện xảy ra ở công ty Húc Dương và cả việc trưa nay giữa Lương
Hoà cùng mẹ mình ở nhà.
Anh rất lo cho cô, nên về nhà chẳng cất hành lý vào
phòng mà vứt luôn hành lý vào trong xe, lái luôn đến Toà soạn, định đón cô tan
làm. Nhưng anh không thấy Lương Hoà đâu, tìm mãi cũng không thấy cuối cùng đành
thử đến công ty Húc Dương xem sao. May mà cô có ở đây, nhưng Hoài Ninh lại nhìn
thấy vợ mình bị người đàn ông kia giữ chặt lấy cánh tay, cảm giác này
thật không thoải mái chút nào. Cho dù biết hôm nay cô đã gặp nhiều chuyện phiền
toái nhưng nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra ngay trước mắt mình, Cố Hoài Ninh
không biết nên giận hay nên thương nữa.
Anh hơi liếc nhìn về phía Lục Thừa Vấn, sau đó cúi đầu
nhìn Lương Hoà:
"Đừng giận, chúng ta về nhà trước đã
nào."
Giọng nói nhẹ nhàng ấy khi nghe vào tai Lương Hoà lại
bén nhọn như mũi kim châm, chọc vào những tủi thân uỷ khuất trong lòng cô. Luôn
luôn là như thế này, việc gì trong mắt anh cũng không quan trọng, cũng không
phải việc lớn, không là cái gì hết. Bình thường thì Lương Hoà luôn khâm phục và
thích tính bình tĩnh của anh, nhưng bây giờ thì không, cô chán ghét nó. Lương
Hoà nói: “Em không muốn về!"
"Không muốn về?" Từ cuối
cùng anh hỏi với âm độ hơi cao.
Lương Hoà gật đầu, vẫn không ngẩng lên nhìn anh, chỉ
có thể nghe thấy tiếng anh thở dài khe khẽ, rồi hơi thở anh tới gần hơn, Lương
Hoà lại trở nên không bình tĩnh. Định ngẩng đầu lên nhìn đã cảm thấy choáng
váng quay cuồng, suýt nữa hét ầm lên, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ anh. Lúc
này mới biết mình đã bị chồng bế bổng trong vòng tay.
"Anh muốn làm gì?"
Cố Hoài Ninh nhìn cô cười nhẹ, anh ghé sát xuống mặt
cô, nói rất khẽ: “Đưa em về nhà!"
o--------------o
Hai người về tới nhà trời đã khuya, Lương Hoà lạnh run
cầm cập, mở cửa ra liền vội vàng chạy vào phòng bật nước nóng lên tắm.
Cố Hoài Ninh xếp vali quần áo vào phòng trong, trông
thấy bóng dáng cuống quýt hốt hoảng của Lương Hoà anh