
ét vào tay, cô vội vàng cầm lấy, nếu không lại không
cẩn thận bị rơi, vỡ mất nốt cái chén thuỷ tinh cao cấp của anh một lần nữa.
Cố Hoài Ninh cười nói: "Cũng
không bị gì nặng cả, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, có cần phải rầm rộ như vậy
không?" Nói xong anh cầm tập công văn mà ông chú mới
giao đưa cho Lục Khinh Vũ, "Công văn này định ngày mai đưa
cho cô, bây giờ cô ở đây thì đưa luôn vậy."
Lục Khinh Vũ cầm lấy, nhìn thấy tiêu đề trên công văn
sắc mặt vốn tái lại càng thêm tái. Phản ứng của cô Cố Hoài Ninh đều nhìn thấy
hết, nhưng chỉ nói: "Tất cả cấp trên đều
phê chuẩn hết rồi, tôi cũng không có gì để phản đối!"
Lục Khinh Vũ nhìn chằm chằm vào tập công văn thật lâu,
sau mới kích động nói nhỏ: “Đây là ý của ai?"
"Đây là lệnh trực tiếp từ cấp trên,
không phải ý của ai cả. Hơn nữa tôi nghĩ, chuyện này đối với cô cũng tốt!"
Giọng anh trầm ấm mà lại khách khí, nói những câu như
an ủi nhưng lại không cho cô một lý do nào để phản bác. Tay Lục Khinh Vũ nắm
chặt lấy góc công văn, không nói được câu nào.
Trong lòng cuồng loạn một lúc, cuối cùng cô nhẹ nhàng
cười, "Nếu đã là mệnh lệnh của cấp
trên, vậy tôi đành phải tuân theo rồi!" Nói
xong cô ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Ninh:"Bao giờ chuyển
người?"
"Tất cả tuỳ ở cô!"
Anh quả thật không muốn giữ lại. Lục Khinh Vũ hiểu, từ
hai năm trước khi anh xin điều chuyển đến thành phố B này cô nên hiểu mới phải.
Lúc đó anh đến cũng không phải đến vì cô. Nhưng khi đó cô quá ngốc nghếch, nghĩ
rằng anh chưa lập gia đình, cô cũng chưa gả cho ai, nhiều năm qua đợi cô cũng
đã đợi được đến rồi, cho dù anh không yêu cô thì cũng không xa cô được. Bây giờ
nghĩ lại mới biết được chính mình ngốc nghếch biết bao.
Cô cố nén giọng, đem những chua xót kia nén luôn vào
trong long: "Được rồi, vậy tôi đi
đây!"
Cố Hoài Ninh nhìn cô, môi anh hơi rúm lại một cái,
nhưng cũng chỉ đáp "Ừm"
một chữ, nhìn cô quay người bước ra ngoài cửa. Có lẽ chuyện này anh nên tự tay
giải quyết sớm hơn, ràng buộc nhau mấy năm nay, cho dù là như thế nào anh cũng
không thể làm được một chuyện, đó là yêu cô. Huống hồ, huống hồ anh đã kết hôn
rồi. Lý do này anh từng lấy ra để trả lời Triệu Kiền Hoà một cách qua loa tắc
trách, nhưng không biết là từ khi nào anh đã không hề xem như đó là một cái cớ
nữa.
Theo bản năng anh quay lại nhìn Lương Hoà, thấy cô cúi
đầu xuống ly trà, anh nhìn vòng xoáy mềm mại trên đỉnh đầu cô mở miệng hỏi: "Đang
nghĩ gì vậy?"
Lương Hoà ngẩng đầu nhìn anh, trả lời: "Đang
nghĩ xem mấy cái ly này anh mua ở đâu, nhìn thật đẹp".
Nói dối. Cố Hoài Ninh nhíu mày, nhưng anh không vạch
trần sự nói dối của cô, "Mua ở bên Anh, mua một
đôi." Đôi mắt anh đảo nhẹ: "Nhưng
bị em làm vỡ một cái rồi."
Anh trả lời cũng thật nghiêm túc. Lương Hoà buông mí
mắt nhìn xuống, nói nhẹ: "Em đi tắm đây!" Nói
xong bỏ mặc anh đứng một mình ở đó, đi vào phòng tắm.
Hình như là giận dỗi anh thì phải? Cố Hoài Ninh nhìn
theo bóng dáng của cô, cau mày suy nghĩ.
o--------------------o
Lương Hoà đứng dưới vòi hoa sen, chậm rãi dùng khăn kỳ
cọ thân thể. Bàn tay cô vừa chạm vào chiếc áo choàng tắm đặt trong rổ thì ngừng
lại, chần chừ. Chiếc áo màu xanh hoa văn li ti, mùi thơm Davioff dịu nhẹ. Thật
dễ dàng khiến cô nhớ lại đêm đầu tiên đến chỗ này. Đêm đó cô bị sốt cao, còn mơ
thấy ba mẹ và bà ngoại đã mất. Cô rất ít khi mơ thấy họ, vậy mà trong đêm đầu
tiên ở đây cô đã mơ, còn gặp cả ba người.
Những chuyện đã qua cô tưởng chừng đã quên mất, vậy mà
từ khi kết hôn cùng anh xong lại không ngừng nhớ về. Có đôi khi cô muốn biết,
những chuyện đã qua của anh là những chuyện gì, có phải cũng giống như cô, có
một số chuyện không dám nhớ tới hay không.
Dòng nước dần dần lạnh lẽo làm tâm trạng cô tỉnh táo
lại. Lương Hoà dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, tắt đi vòi nước rồi vội cầm áo tắm
choàng vào người.
Lúc cô ra khỏi phòng tắm Cố Hoài Ninh đang thay quần
áo. Hành động đơn giản này nếu bình thường thì không có gì khó khăn, nhưng bây
giờ dùng một bàn tay để làm, tay kia lại còn bọc kín băng vải, anh có vẻ không
được tự nhiên. Lương Hoà nhìn nhìn, im lặng tiến đến giúp anh mặc.
Cố Hoài Ninh ngẩn người một chút mới nói: "Dùng
một tay quả nhiên khó làm thật!"
Cô không trả lời, cúi đầu cài cúc áo cho anh. Không
cẩn thận một chút liền chạm vào vết thương trên tay, cô nghe thấy anh hít khẽ
một tiếng, cuống quýt ngẩng đầu lên, ánh mắt cẩn thận: "Làm
anh đau à?"
"Không sao." Giọng
anh căng ra, quả nhiên là đau thật.
Lương Hoà ảo não, cúi đầu sờ soạng cánh tay anh nhìn
xem, lúng ta lúng túng dây lưng áo cô lại bị tuột ra, phô bày một vùng da thịt
trắng ngần.
Chân tay lập tức trở nên luống cuống, một tay kéo áo
che lại, một tay lại đỡ lấy cánh tay anh, động tác lóng ngóng, cô cảm thấy mình
thật khốn khổ.
Thật ra Cố Hoài Ninh thà rằng chính mình tự làm lấy,
nhưng nhìn thấy cô có vẻ không vui nên anh không muốn làm phật ý cô. Nhưng giờ
phút này thấy động tác của c