
ài phỏng
vấn của cô nộp lên được Lý Thiều cho biết Lục chủ biên đã duyệt xong, sẽ đăng
lên và phát hành trong Tập san tới.
Lương Hoà nghe vậy thì mỉm cười, tiếp tục xem tập bài
viết trong tay. Lý Thiều hiếm khi thấy cô buồn như vậy, cảm thấy thú vị, cười
trêu chọc: "Tiểu Lương, nghe Tiểu Dương
nói, lúc trước Chủ biên mỗi lần phê bình bài viết đều rất nghiêm khắc. Em phỏng
vấn một nhân vật quan trọng như vậy mà chỉ sửa bài lần thứ hai đã thông qua
được cửa kiểm duyệt của sếp Lục, chuyện vui như thế làm sao mà lại ỉu
xìu?"
Lương Hoà chưa kịp trả lời, Hạ An Mẫn ngồi ở ngăn bên
cạnh liền thò đầu sang, "Anh Lý, cô Lương đây hiện
tại là sự nghiệp thành công nhưng chồng thì đi vắng".
Lý Thiều ngạc nhiên: "A,
thì ra là như vậy!". Nói rồi vỗ vỗ bả vai Lương Hoà, "Được
rồi, Tiểu Lương, đừng buồn. Phỏng vấn Diệp Tán tướng quân thành công như vậy,
đi tìm sếplĩnh thưởng đi thôi."
Lương Hoà ngượng ngiụ gật đầu, lại quay sang liếc mắt
lườm kẻ mồm mép Hạ An Mẫn một cái, long oán thầm, tìm sếp lĩnh thưởng? Lục Thừa
Vấn duyệt bài của cô sau lần thứ hai sửa chữa đã là tốt lắm rồi, cô còn dám đi
lĩnh thưởng?
Hạ An Mẫn sờ sờ đỉnh đầu Lương Hoà, nói đầy vẻ cảm xúc:
"Phụ nữ kết hôn đều lo được lo mất như vậy sao?"
Lương Hoà xoay mặt sang chỗ khác "Mình
không phải thế".
Hạ An Mẫn định gõ đầu bạn giáo dục cô một phen, nhưng
thấy bộ dạng ỉu xìu của cô lại không nỡ xuống tay, cầm tay cô dỗ dành, "Thôi
nào, cơm no áo ấm mới có khí thế. Đi ăn cơm thôi, điền đầy cái bụng của mình đã
rồi tính tiếp".
------------------------------
Ăn uống no nê còn chưa kịp có khí thế, Lương Hoà đã bị Lục Thừa Vấn gọi lệnh
triệu tập qua điện thoại nội bộ. Cô đi tới cửa văn phòng Tổng biên tập, đúng
lúc gặp Nữ hoàng mặt lạnh Giản Trữ. Nhìn sắc mặt người ta có vẻ không được vui,
Lương Hoà vốn định mở miệng chào lập tức nín bặt không dám lên tiếng. Giản Trữ
cũng chỉ liếc nhìn cô một cái rồi đi nhanh lướt qua. Lương Hoà hơi ngạc nhiên
không hiểu ra làm sao.
Lục Thừa Vấn đang ngồi trên ghế, khuôn mặt không biểu
tình, thấy Lương Hoà đi vào liền hất đầu ý bảo cô ngồi xuống, tiện tay đưa cho
cô một quyển tạp chí.
"Đây là mẫu của Tạp chí kỳ tới, cô
xem thử xem thế nào."
Lương Hoà nhớ tới lời Lý Thiều vừa nói, lập tức hứng
thú lật ra xem. Bài phỏng vấn của cô được đăng ngay sau trang bìa, bên cạnh
dòng phỏng vấn là bức ảnh Diệp lão tướng quân mà Lương Hoà đã chụp, bộ quân
phục phẳng phiu nghiêm chỉnh, khuôn mặt ông hiền lành hơi cười, ánh mắt đầy
kiên nghị nhưng cũng không giấu được vẻ hoà ái dịu dàng.
Lương Hoà nghĩ nghĩ, nói "Tôi
muốn gửi một bản trước cho Diệp lão tướng quân, đợi ông ấy đồng ý rồi chúng ta
phát hành sau cũng không muộn, có được không?"
Lục Thừa Vấn gật đầu đồng ý với ý kiến của cô, "Những
chuyện có liên quan đến vợ của Diệp lão đều không thấy cô đề cập tới, tại sao
vậy? Vợ của Diệp lão tướng quân qua đời năm kia, lúc ấy một số quan chức cao
cấp trong Đảng và Quân đội đều đi phúng viếng. Theo lý thuyết mà nói hẳn là
tình cảm vợ chồng của họ rất tốt, những vấn đề này tại sao không phỏng vấn ông
ta?"
Chuyện này Cố Hoài Ninh đã từng dặn cô, Lương Hoà đáp, "Đây
là chuyện kiêng kị của Diệp lão, tôi không tiện hỏi."
Lục Thừa Vấn hơi híp mắt nhìn cô, không lên tiếng.
Lương Hoà cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, bỗng nhiên
trước mắt chìa ra một hộp gấm nhỏ màu xanh ngọc, Lương Hoà kinh ngạc, hai mắt
mở to nhìn Lục Thừa Vấn.
Lục boss bình thản nói, "Cầm
lấy đi!"
Lương Hoà áy náy nói, "Tổng
biên tập,, tôi làm sao có thể..."
"Cô có thể mời được Diệp Tán tướng
quân nhận lời phỏng vấn, là điều không biết bao nhiêu người làm không được. Đây
là món quà Toà soạn tặng cho cô, tôi chỉ chấp hành nhiệm vụ thôi."
Vậy thì không nên dùng tiền của chính anh mua mới
phải, nếu cô nhận quà thì trong long cũng không thoải mái. Lương Hoà nói thầm
trong bụng, tay vẫn nhận lấy chiếc hộp, mở ra liền thấy một chiếc trâm cài áo.
Bông hoa màu xanh lam được khảm những viên đá nhỏ xíu, đẹp tới mức cô nhìn say
mê.
"Là hoa diên vĩ màu xanh.". Vẻ
mặt ngạc nhiên vui mừng của cô khiến anh rất vừa lòng.
“Thật đẹp quá!".
Cô nhìn anh cười tươi tắn, đôi mắt cong lên.
Lục Thừa Vấn sửng sốt nhìn cô, nhẹ giọng thầm thì,"Đúng
vậy, là rất đẹp!"
Lúc tan sở nhìn thấy Phùng Trạm đứng đợi ở trước cửa
Toà soạn Lương Hoà cũng không thấy bất ngờ. Buổi sáng lúc đi làm mẹ chồng đã
gọi trước cho cô, dặn buổi chiều sau khi làm xong thì đến thẳng Cố viên.
Tâm trạng cô hơi uể oải. Ba người con trai của nhà họ
Cố, ngoại trừ Cố Hoài Ninh, vợ của hai người anh đều không có ai sống ở thành
phố này. Con cả Cố Hoài Thanh làm việc ở phía Nam, vợ cùng con gái đều đi theo
sống ở phía Nam. Con thứ hai Cố Hoài Việt cũng giống Cố Hoài Ninh, làm việc ở
thành phố B, vợ cũng không sống ở đây.
Kể từ bây giờ chỉ còn mỗi cậu nhóc nghịch ngợm Cố Gia
Minh cùng Lương Hoà ở lại. Lý Uyển thì luôn than thở trong nhà quá vắng v