
là chuyện riêng
tư của cô, tôi không muốn đề cập tới."
Lục Khinh Vũ không nén được cười khổ, quả là người đàn
ông thông minh. Tâm tư của cô anh chắc chắn biết rất rõ, nhưng anh luôn công và
tư rành mạch, không hề vượt quá giới hạn. Chỉ có cô, chỉ có cô cho tới bây giờ
đều không tự chủ được, trước mặt anh một lần rồi lại một lần thất thố, luôn bày
ra tâm ý của mình rồi cũng luôn bị anh khéo léo cự tuyệt. Cô hít sâu một hơi,
nói, "Đội trưởng, tôi xin được tham
gia cuộc diễn tập lần này".
Cố Hoài Ninh nghe cô nói thì hơi nhíu mày. Anh và Lục
Khinh Vũ công tác cùng nhau thời gian không hề ngắn, nhưng chưa từng biết cô
quật cường như thế này. Anh không khuyên cô, chỉ dặn: "Nếu
cô quyết định như thế tôi cũng không có ý kiến gì. Cô cũng biết rõ hậu quả thế
nào rồi đấy."
"Tôi biết rõ điều đó."
Cố Hoài Ninh nghe giọng cô trả lời nhẹ hẳn, cũng không
nói thêm gì nữa, cúp điện thoại.
------------------------
Triệu Kiền Hoà chứng kiến từ đầu tới cuối, thấy thế
chậc chậc hai tiếng. Cố Hoài Ninh không hề phản ứng, cũng không thèm để ý tới
việc anh lải nhải: "Hừ, cậu và Lục Khinh Vũ quen
biết cũng không phải thời gian ngắn, vậy mà vẫn lạnh nhạt với cô ấy như thế là
làm sao. Sao cậu không nhẹ nhàng với người ta một chút, làm thế khiến người ta
tủi thân, biết không?"
Cố Hoài Ninh liếc nhìn Triệu Kiền Hoà, "Số
lần tôi vô tình lạnh nhạt cộng lại cũng chưa bằng những lần cậu phong lưu tình
tứ khắp nơi."
Triệu Kiền Hoà da mặt dày đã quen, lời nói của Cố Hoài
Ninh đương nhiên không đả kích anh được, ngược lại còn hùng hồn nguỵ biện thêm, "Này,
Cố Tam, chỗ anh em cậu nói cho thật cho mình biết, Khinh Vũ xinh đẹp như vậy
cũng không làm cậu rung động sao?"
Sở dĩ Triệu Kiền Hoà hỏi điều này là có lý do. Lúc Cố
Hoài Ninh vừa mới được điều chuyển tới Quân khu Kinh Sơn, vừa lúc có đoàn văn
công của Binh chủng Pháo Binh 2 đến đơn vị biểu diễn. Toàn bộ đơn vị chưa kịp
vui mừng cấp trên lại thông báo thêm một tin, Thủ trưởng Quân khu còn mới cả
các vị khách quý của đơn vị khác cùng tới Kinh Sơn để tham dự. Đoàn trưởng đoàn
văn công là Diệp Vận Đồng lúc ấy rất lo lắng, trực tiếp đốc thúc các chị em tập
luyện, còn hạ chỉ thị không chỉ biểu diễn, mà còn phải biểu diễn đàng hoàng, vì
có mặt các thủ trưởng của toàn Quân khu.
Không may, ngay trước giờ biểu diễn, một nữ ca sĩ
trong đoàn văn công trên đường tới đơn vị gặp phải tai nạn xe, chân bị gãy
không thể đi được. Lúc đó toàn bộ đoàn văn công loạn cả lên, kế hoạch đã sớm
trình báo lên cấp trên, cũng đã tập luyện chỉn chu đâu vào đấy, biểu diễn trước
các vị khách quý cùng các vị lãnh đạo Quân khu, không thể thay đổi kịp được
nữa.
Trong đoàn văn công người có thể hát giọng cao không
nhiều, hơn nữa tất cả đều có nhiệm vụ diễn xuất của họ. Toàn bộ Quân khu cũng
chỉ có mấy nữ sĩ quan, đều làm việc ở đội Thông tin - liên lạc, nhưng tất cả
đều không hát được. Nhìn qua nhìn lại cũng chỉ còn mỗi Lục Khinh Vũ. Diệp Vận
Đồng nghe cô hát thử một bài, liền túm lấy cô đẩy lên sân khấu.
Bài biểu diễn là một đoạn Côn khúc. Lúc đó Lục Khinh
Vũ bị bắt buộc phải lên sân khấu biểu diễn, vừa hồi hộp khẩn trương vừa sợ hãi,
muốn bỏ chạy cũng không còn kịp, liền đành đứng hát. Kết quả hát cũng không đến
nỗi nào, còn được hoan hô vỗ tay nhiệt liệt, ngay cả Thủ trưởng Quân khu cũng
khen không dứt miệng. Vốn dĩ là Chủ nhiệm Chính trị Phòng hoá đoàn, nay thêm
tài lẻ hát hay lại càng được mọi người chú ý. Toàn bộ Quân khu lúc này không ai
không biết người đẹp hát hay lại tài giỏi Lục Khinh Vũ.
Duy nhất một người tỏ vẻ hờ hững với việc đó, cho dù
có nhìn thấy vào trong mắt cũng không để ý. Lúc đó Triệu Kiền Hoà và Cố Hoài
Ninh ngồi cùng một nơi, Lục Khinh Vũ biểu diễn xong mọi người cùng nhau vỗ tay
rầm trời, Triệu Kiền Hoà xoay đầu hỏi anh, "Ha..ha,
không ngờ Đoàn bộ của chúng ta đúng thật là ngoạ hổ tàng long. Thế nào, Cố tam,
hay không?"
Chỉ thấy Cố tam thiếu gia hơi nhúc nhích đuôi lông
mày, tỏ vẻ hờ hững, "Ừ, cũng được."
Triệu Kiền Hoà lại cố tình muốn hỏi thật kĩ, "Được
chỗ nào?"
Cố tam thiếu gia thản nhiên nhìn về phía Lục Khinh Vũ
một cái, lại không thèm trả lời Triệu Kiền Hoà. Triệu Kiền Hoà thấy vẻ này của
anh, cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.
Lúc Triệu Kiền Hoà nhớ tới chuyện này, Cố Hoài Ninh đã
đứng ở giá sách lục tìm tư liệu, hoàn toàn không quan tâm tới việc Triệu Kiền
Hoà hỏi. Triệu Kiền Hoà không làm gì được, đứng dậy than thở, "Hừ,
giấu đi, giấu cho kĩ vào, cái gì cũng không nói ra cứ nhịn nghẹn luôn trong
bụng đi!", anh nhảy xuống bàn bước ra cửa.
Cố Hoài Ninh nhìn dáng vẻ sốt ruột của bạn khẽ cười,
chậm rì rì nói "Chuyện của mình cùng Lục
Khinh Vũ không phải nói hai ba câu mà xong được, cậu không cần thử. Dù
sao.." anh hơi dừng một chút "Dù
sao thì mình cũng đã kết hôn rồi."
------------------------------------
Ngày đầu tiên sau khi anh đi, Lương Hoà mang tâm trạng
ủ rũ làm việc. Có một chuyện khiến cô vui vẻ hơn một chút, đó là b