
nhiễu đến dân thôi. Mình nghe ông già nói bên đó đặc biệt cử
thêm một đơn vị bộ đội đặc chủng. Haha, có phô trương thanh thế quá
không?"
"Phô trương rầm rộ có lợi ích gì,
đánh mà không thắng được lúc đó có chuyện gì để mà nói."
Xe lượn vòng qua một khúc cua hẹp đi dần xuống dốc,
Triệu Kiền Hoà ngả đầu vào ghế liếc nhìn Cố Hoài Ninh đánh giá. Nếu như ai đó
nói ra câu vừa rồi anh còn cảm thấy hẳn là chỉ mạnh mồm mạnh miệng nói bừa,
nhưng riêng Cố Hoài Ninh, cảm giác của anh lại không phải như thế. Tại sao có
cảm giác này thì anh thật không nói rõ ràng cụ thể được, chỉ cảm thấy con người
này, dường như chưa từng biết thất bại. Cho đến bây giờ, ba mươi mốt năm qua
cuộc sống của hắn mọi việc đều thuận buồm xuôi gió. Từ nhỏ Triệu Kiền Hoà đã
từng nói, nếu như ai có thể khiến cho Cố Hoài Ninh nếm mùi thất bại một lần,
anh sẽ làm bất kỳ một nguyện vọng gì cho họ. Tuy nhiên nguyện vọng này cho đến
bây giờ Triệu Kiền Hoà chưa được làm một lần nào cả.
Nghĩ lan man lại nghĩ tới một chuyện, anh hỏi: "Này,
vợ cậu một mình ở lại thành phố C có ổn lắm không?"
"Có chuyện gì mà không ổn?"
Cố Hoài Ninh cau mày hỏi lại.
Triệu Kiền Hoa thấy cuối cùng cũng có sắc thái biểu
hiện ở trên mặt bạn mình, tâm tình cảm thấy vui vẻ hẳn lên: “Chẳng
nhẽ cậu không nghĩ tới vấn đề này thật đấy à? Cậu nghĩ xem, chẳng những phải
sống một mình trong thời gian dài, còn phải cận kề ứng phó mấy người lớn trong
nhà, sẽ không sao thật chứ?"
Cố Hoài Ninh lạnh lùng liếc nhìn Triệu Kiền Hoà một
cái, Triệu Kiền Hoà so vai thản nhiên không nói nữa. Chẳng nhẽ anh nói không
đúng hay sao, nhà Cố Hoài Ninh chẳng khác gì đầm rồng hang hổ. Từ nhỏ bọn họ
lớn lên cùng nhau, ai nấy đều cũng là quý tử con cưng trong nhà, không sợ trời
không sợ đất, đến nhà ai chơi cũng quậy phá ầm ĩ, chỉ duy nhất đến nhà Cố Hoài
Ninh lại không thể như vậy.
Mỗi lần đi nhà họ Cố, vừa vào cửa là phải cởi giày
thay dép, quy tắc nghiêm túc lễ phép chào ba mẹ Hoài Ninh. Lúc Cố Hoài Ninh ra
đời Cố lão gia đã bốn mươi ba tuổi, trong mắt những đứa trẻ như bọn họ là một
người tài giỏi đáng ngưỡng mộ, mỗi lần gặp mặt khi hiền hoà thì hiền hoà, khi
giáo huấn thì giáo huấn, cũng không có gì đáng ngại. Chỉ có mẹ Hoài Ninh, nhìn
thấy đám bạn của con trai mình biểu tình của bà chính là nhíu mày, không nói gì
nhưng lại không thân thiện. Lúc đó tuy còn nhỏ nhưng bọn họ đều nhạy cảm nhận
biết được, dần dần cũng ít đến nhà Hoài Ninh chơi.
Triệu Kiền Hoà rút ra kết luận: "Nói
cậu có thể không tin, mỗi lần đến nhà nhìn thấy ba mẹ cậu, mình liền nhớ tới
một bức tranh."
Dút lời anh liếc nhìn Cố Hoài Ninh, chần chừ không
nói. Cố Hoài Ninh hừ một tiếng, "Nói xem."
Triệu Kiền Hoà nghĩ một chút, tiếp lời "American
Gothic"
Cách phát âm chuẩn xác theo kiểu tiếng Anh - Mỹ làm
cho Cố Hoài Ninh sửng sốt. Anh bật cười, lắc đầu tỏ vẻ không còn cách gì để
nói.
Anh nghĩ tới Lương Hoà, băn khoăn một chút không biết
cô có thể ứng phó được những tình hình như vậy hay không. Trước đây những
chuyện này anh cũng có nghĩ qua nhưng không thực sự lo lắng lắm. Hôm nay Triệu
Kiền Hoà nhắc tới một cách rõ ràng như vậy, anh không lo lắng cũng không được.
Lương Hoà tuy rằng có chính kiến, nhưng cô cũng rất dễ bị doạ, chỉ cần người ta
cương với cô một chút, cô có lỗi liền lập tức cúi đầu nhận lỗi, nếu không có
lỗi thì giả ngây giả ngốc cho qua vấn đề. Cho nên nhìn qua cô có vẻ ngu khờ,
nhưng những chuyện cần thông minh thì thông minh có thừa.
Anh nhếch miệng cười khẽ: “Cô
ấy sẽ không làm cho mình phải lo lắng đâu."
---------------------------------------
Thành phố B mới vào đầu mùa đông nhưng thời tiết đã
trở nên vô cùng lạnh lẽo. Họp hành cả ngày làm cho anh cực kỳ mệt mỏi. Trong Sư
bộ những người biết bối cảnh gia đình anh không ít, nên mỗi lần đến Sư bộ đều
không thiếu những người gặp gỡ hỏi thăm ân cần, mỗi lần anh đều ứng phó trả lời
đến mệt mỏi. Cái vòng lẩn quẩn này so với đánh nhau một trận còn khó vượt qua.
Vệ sinh tắm rửa thoải mái xong anh quyết định gọi điện
thoại cho cô. Trước khi đi anh quả có nói với cô "không
được làm dao động tâm trí" thật, kết quả là cô cô
thật sự không thèm gọi một cuộc điện thoại nào. Nếu như không phải anh hiểu rõ
tính tính của cô, đổi lại là người khác chắn chắn sẽ nghi ngờ cô nói yêu anh
không biết có phải nói thật hay không.
Điện thoại reo một lúc lâu mới có người nhấc máy.
Giọng cô từ phía đầu bên kia truyền vào tai anh, mềm nhẹ, rời rạc, như là bị
đang ngủ thì bị đánh thức.
"Alô, xin chào?"
Anh trầm mặc một lát mới trả lời: “Là
anh đây!"
---------------------------------------
Lương Hoà nghe là tiếng của anh giật mình tỉnh hẳn. Vì
chuyện gặp gỡ cùng những lời nói của Cố Hoài Việt làm cho cô trằn trọc cả đêm,
mãi tới gần ba giờ sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi. Cả ngày hôm nay làm việc mệt
mỏi uể oải lại phải làm thêm đến tám giờ tối mới về nhà. Vừa về nhà liền lăn
lên giường nằm luôn, mới chợp mắt được một lát điện thoại đã reo. Cô