
lời ngon
tiếng ngọt thì làm sao có thể dỗ dành cô được. Lời ngon tiếng ngọt? Lời ngon
tiếng ngọt...
Cố Hoài Ninh bừng tỉnh, mắt loé lên ngời sáng, đứng
bật dậy vỗ vai Triệu Kiền Hoà nói, "Họp giao
ban về vấn đề hội nghị giao cho cậu làm nhé."
"Cậu đi đâu đấy?" Triệu
Kiền Hoà nhìn bóng lưng gấp gáp của bạn hỏi với theo.
Mãi tới lúc Cố Hoài Ninh đi gần ra đến hành lang Triệu
Kiền Hoà mới nghe câu trả lời, "Về nhà dỗ con thỏ."
o------------o
Ngày hôm qua thành phố C bắt đầu có tuyết rơi. Dự báo
thời tiết trong tivi nói rằng đây là dấu hiệu được mùa, chắc chắn năm nay mùa
màng sẽ bội thu. Nhưng những người ở trong thành phố thì không quan tâm tới mấy
vấn đề đó, họ chỉ thấy tuyết rơi thì sẽ bị tắc đường.
Thím Trương vừa nấu nướng vừa hỏi Phùng Trạm, "Tiểu
Phùng, năm mới không về nhà sao?"
Phùng Trạm cũng vừa giúp bê đồ ăn vừa nếm thử mấy món
trả lời, "Không, cháu không về. Ở nhà chỉ còn có một
ông anh, anh em cũng không thân thiết lắm nên đón năm mới ở đâu cũng giống nhau
thôi thím ạ. Hơn nữa, về nhà thì làm sao có thể thưởng thức được tài nghệ nấu
nướng của thím Trương chứ?" Nói xong cậu lại cười, "Mà
lão tướng quân còn nói.."
"Nói gì?" Thím
Trương hỏi một cách tò mò.
Phùng Trạm cười hắc hắc, "Lão
tướng quân nói, Tết năm nay có việc vui, nếu không cần phải về thì đừng về, ở
lại xem"
Thím Trương ngẩn người ra, đột nhiên như nhớ ra chuyện
gì thím cười cười, "Chậc, không nói thì thôi,
bây giờ á, thím sợ nhất là nghe điện thoại của cậu Ba." Vừa dứt
lời xong điện thoại trong phòng khách đã vang lên, thím Trương lập tức bày ra
vẻ mặt đau khổ, "Đấy đấy, xem xem, nói cái
gì thì lập tức đến ngay cái ấy."
Vừa lầm bầm oán giận thím vừa đi ra phòng khách nghe
điện thoại, dựa theo lời lão tướng quân dặn dò thím bắt đầu nói, "A,
cậu Ba đấy à? Cậu hỏi Lương Hoà hả? Cô ấy đi ra ngoài rồi. À, gọi di động
cho cô ấy không được hả? Chắc là điện thoại cô ấy hết pin đó mà. Cái gì, cậu..
cậu đang về hả?" Thím Trương hét ầm lên, phút chốc trở
nên hoang mang lo sợ.
Cố Hoài Ninh nghe giọng thím Trương đột nhiên cao vút
thì kinh ngạc, kéo vali hành lí dừng chân đứng lại. Thời tiết của thành phố C
quả thật ấm áp hơn thành phố B rất nhiều, cho dù tuyết rơi đầy trời, nhưng lại
không có cảm giác lạnh lẽo. Có lẽ là vì cô, từ lúc xuống máy bay tới giờ tâm
trạng anh rất vui vẻ, cho dù là gọi điện thoại cho cô vẫn không có người nghe
như trước.
Mải bần thần, từ trong điện thoại vọng ra tiếng một
người khác, giọng ba anh sang sảng hỏi, "Hoài
Ninh?"
"Vâng?" Anh trả
lời, đi ra ngoài đại sảnh đứng đón xe.
Được đến xác nhận ba anh bật cười to, "Ồ,
về thật đấy à? Mới có vài ngày thôi mà."
Cố Hoài Ninh nhếch miệng, cười cười trả lời ông, "Lúc
ba đưa Lương Hoà về chẳng nhẽ không nghĩ rằng con cũng sẽ về sao?"
Anh đã nhận ra một điều rằng, thật sự là không thể
không có cô.
Nhưng ba anh lại làm như không nhận ra câu nói chân
tình đó của anh, ông nói rất chậm rãi, "Nhưng mà
Lương Hoà có về cùng với ba đâu."
Bước chân khựng lại, Cố Hoài Ninh nắm chặt di động
trên tay, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đôi giày, hỏi lại, "Ba
nói sao?"
Hôm nay là ba0, ngày cuối cùng trong năm cũ. Ánh mặt
trời chiếu rực rỡ sáng bừng cả không gian, xua tan những ngày tuyết rơi ảm đạm
trước đó. Lương Hoà ngồi trên sân thượng phơi nắng ngước mắt nhìn lên không
trung. Ánh nắng chói chang khiến cô chói loá không mở mắt ra được. Bỗng nhiên
một ly trà còn bốc hơi nóng từ đâu chìa ra trước mặt cô. Lương Hoà nghiêng đầu,
thấy khuôn mặt thản nhiên của Diệp Dĩ Trinh đã tới bên cạnh từ lúc nào. Diệp Dĩ
Trinh nhìn dáng vẻ lười biếng của Lương Hoà, anh nhướn mày, "Thật
biết cách hưởng thụ"
Lương Hoà bặm môi không trả lời, nâng ly trà lên hít hít ngửi ngửi. Mùi trà
thơm dìu dịu thấm vào phế phổi lại tạo nên vị chua xót khác thường, giống như
tâm trạng lúc này của cô vậy. Trông hưởng thụ lắm sao? Chẳng thà nói rằng ủ rũ
còn chính xác hơn nhiều.
Diệp Dĩ Trinh ngồi xuống bên cạnh Lương Hoà, đặt tập
tài liệu cầm trên tay xuống ghế, ánh mắt anh nhìn chăm chú cô gái trước mặt với
vẻ thú vị. Cách đây hai ngày, hôm đó tuyết rơi rất nhiều, khi anh đang buồn bực
vì kết quả báo cáo dự án công việc không được như ý muốn, định đứng lên đi dạo
một vòng quanh sân thì thím Tề nói rằng cô con dâu thứ ba nhà họ Cố đến chơi.
Phải mất mấy giây sau đó anh mới có phản ứng được với câu nói của thím Tề, đem
hai danh xưng "cô con dâu thứ ba nhà họ Cố" và Lương Hoà gộp lại làm
một. Lúc ấy cô đội một chiếc bịt tai màu hồng nhạt, khoác áo gió rộng thùng
thình bên ngoài thân hình nhỏ nhắn, chóp mũi hồng hồng vì gió lạnh, dáng vẻ
điềm tĩnh mà đáng yêu vô cùng. Diệp Vận Đồng không có ở nhà, anh vội vàng đưa
Lương Hoà ngồi vào ghế, rót một ly nước ấm cho cô uống.
Lúc đó anh rất ngạc nhiên, bởi vì kể từ khi biết rõ
thân phận của mình tới giờ Lương Hoà không còn chủ động tới đây nữa. Lần này cô
đến đột ngột,