
n ứng đó của cô Cố Trường Chí nhìn
thấy hết từ đầu tới cuối, nhưng ông chỉ nhếch miệng cười, không nói gì mà lật
sang trang báo khác tiếp tục đọc.
Đợi không bao lâu sau máy bay đã đến. Lại chờ các phi
công nghỉ ngơi thêm ít phút nữa mọi người mới lục tục ra làm thủ tục đăng ký.
Lúc này chuông điện thoại của Lương Hoà reo lên, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của
ba chồng cô đành phải móc điện thoại ra mà nghe, giọng anh truyền tới như từ
một nơi rất xa xôi:
"Lương Hoà, nếu như anh hối hận vì đã
đồng ý với yêu cầu tối qua của em, nếu vậy.. bây giờ em có thể trở về nhà cùng
anh không?"
Lương Hoà há hốc miệng, không thể nói được câu nào để
trả lời.
Dường như anh hiểu được điều gì đó, cười cười, "Thôi
được rồi, ban nãy anh quên nói tạm biệt, bây giờ nhớ ra nên gọi để bổ
sung."
Nói xong anh cúp điện thoại. Lương Hoà cầm di động áp
vào tai chưa buông xuống, một chuỗi những thanh âm"tút...tút" dài đập
vào trong màng tai cô, bỗng nhiên sống mũi cay lên, nước mắt kìm nén không được
mà rơi xuống.
o-------------o
Năm mới ở đơn vị cũng không có gì thay đổi so với
những ngày bình thường, nhưng các chiến sĩ đã chuyên cần tập luyện và công tác
quanh năm suốt tháng, ngay cả những người không có thân nhân đến thăm vào ngày
Tết thì vẫn trông mong háo hức chờ đợi những ngày này. Triệu Kiền Hoà quen và
chơi thân với không ít người, cùng nhau tụ tập đón năm mới cũng không phải chỉ
mới một năm hay hai năm, cho dù ba mẹ anh ba phiên bốn bận gọi điện thúc
giục, nhưng anh chẳng hề để ý tới, thà rằng ở lại đơn vị lang thang chứ nhất
định không chịu về nhà.
Triệu Kiền Hoà lại liếc mắt nhìn thêm một lần nữa,
càng khẳng định một cách chắc chắn rằng Cố Hoài Ninh đang không vui. Từ đầu giờ
chiều đi xung quanh đơn vị xem xét một vòng xong, quay trở về phòng liền vẫn
ngồi xem tài liệu đề xuất phương án duy trì an ninh trật tự trong hội nghị sắp
tới, nhưng có điều là xem cả buổi mà vẫn chưa lật sang tờ thứ hai, điều này
không phải là khác thường sao?
"Này, Hoài Ninh, có phải ba cậu mới
đến lần đầu tiên đâu, mà cũng có phải về rồi sau này không đến nữa đâu, trước
đây có bao giờ vẻ mặt cậu thế này đâu nhỉ?"
Anh vừa dứt lời liền nhận được ngay ánh mắt lạnh lạnh
của Cố Hoài Ninh bắn sang. Cố Hoài Ninh cầm tập tài liệu trên tay ném cho Triệu
Kiền Hoà, nói, "Đàng nào cậu cũng không về
mà, phải không? Vậy thì cùng nhau làm đi."
Triệu Kiền Hoà nhe răng nhếch miệng nói, "Hừ,
ai chả biết cậu có người đẹp chờ ở nhà, cả Nhạc Khải và Chính uỷ cũng đều về
với vợ cả rồi, còn mỗi một mình tôi cô đơn, vậy mà cũng bắt tôi làm nữa
hả?"
Người đẹp chờ ở nhà sao? Khoé môi Cố Hoài Ninh nhếch
lên, nói, "Lương Hoà về cùng với ba tôi rồi, năm nay
tôi sẽ ở lại đón Tết cùng với các cậu."
Câu này nói ra thì bình thường, nhưng nghe vào tai
Triệu Kiền Hoà thì không khác gì là một quả bom, ùng một cái. Triệu Kiền
Hoà cố gắng nhịn xuống ý muốn gãi đầu, "Không phải
chứ? Là về thật à? Mới đến đây được vài ngày chứ mấy? Không thể nào, bác Cố làm
sao mà có thể...cậu để cho bác ấy đưa Lương Hoà về à?"
"Chính cô ấy muốn về." Cố Hoài
Ninh bổ sung thêm một cách thản nhiên, "Hơn nữa
mình cũng đồng ý." Anh lại nhớ tới câu nói
của chính mình, như một lời hứa đối với cô, rằng nếu cô không muốn thì anh sẽ
không ép buộc. Bây giờ ngẫm lại, những lời như hứa hẹn đó lại giống như anh tự
đào hố chôn chính mình. Nghĩ vậy Cố Hoài Ninh cười tự giễu cợt bản thân, chưa
kịp hồi phục tinh thần bả vai đã bị Triệu Kiền Hoà vỗ mạnh một cái, vẻ mặt của
Triệu Kiền Hoà nhìn anh giống như là nhìn một
đứa-trẻ-dạy-bao-nhiêu-lần-mà-vẫn-không-hiểu vậy.
"Chắc chắn là cậu không đủ quan tâm
tới cô ấy rồi."Triệu Kiền Hoà nghiêm trang nói, "Đừng
tưởng trong khu có nhiều người như thế thì cô ấy sẽ không buồn mà lầm,
nghĩ xem, một tuần gặp chồng cũng chỉ được hai ba lần. Chắc chắn là Lương Hoà
không quen như vậy nên trong lòng mới cảm thấy không vui."
Cố Hoài Ninh nhíu mày, không thèm trả lời Triệu Kiền
Hoà. Có lẽ cậu ta quên mất một chuyện rằng, từ khi kết hôn tới giờ, thời gian
hai vợ chồng anh ở riêng là mất quá nửa, đừng nói là một tuần gặp hai ba lần,
chỉ sợ một tháng gặp hai ba lần cũng là quá nhiều rồi.
Trong lúc bần thần suy nghĩ, Triệu Kiền Hoà lại vỗ vai
anh,"Hoài Ninh, đừng lo. Căn cứ theo kinh
nghiệm của mình, Lương Hoà thuộc kiểu người rất dễ dỗ dành."
Dễ dỗ dành? Lông mày Cố Hoài Ninh lại nhăn lên.
Trừ cuộc gọi đầu tiên cô báo đã về đến nhà an toàn, từ
đó đến giờ Lương Hoà không gọi cho anh thêm lần nào nữa. Qua lời ba anh nói thì
bởi vì đã gần cuối năm cho nên Lương Hoà sẽ về biệt thự ở. Mỗi lần anh gọi về
nhà nếu không phải thím Trương nghe thì cũng là ba hoặc mẹ trả lời điện thoại.
Khi anh có ý muốn gặp Lương Hoà tất cả đều trả lời rằng --- Lương Hoà hiện tại
không có ở nhà, gọi điện thoại cho cô thì cô không nghe máy. Điều này khiến anh
cảm thấy thật bất đắc dĩ, lại có cảm giác khác thường.
Một khi cô giận lên, chỉ dùng một hai câu