
ẫu sao
cách nói chuyện của người vùng Kyeong Sang cũng thật thú vị.
“Xét một cách tổng thể, cô Ji Hyeon thấy con người tôi thế
nào?”
“Anh Ho Jun ạ?”
“Ừ.”
“Anh tử tế này, vui vè này… khoẻ mạnh này.”
Nghe Ji Hyeon nói, Ho Jun cười sung sướng.
“Tôi, thực ra để ý đến một người.”
“Vậy ạ?”
“Cô có thể cho tôi biết phải làm thế nào để tỏ tình cho mùi
mẫn được không?”
“Vậy thì… anh cứ bày tỏ bằng cả tấm lòng mình là tốt rồi
mà?”
“Tấm lòng?”
“Vâng.”
“À, bằng tấm chân tình.”
Ho Jun nhìn Ji Hyeon đắm đuối, trong mấy ngày gặp gỡ vừa
qua, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn cô cười tinh quái. Ji Hyeon linh tính có
chuyện gì quái lạ ở đây.
Lẽ nào anh chàng này định tỏ tình vởi mình?
Ji Hyeon nhớ lại lần trước Ho Jun còn kể rằng anh ta là con
út trong nhà cho nên trách nhiệm phụng dưỡng mẹ già em nhỏ hầu như không có.
Ôi, trời đất ơi!
“Ji Hyeon này, tôi nói thật điều này…”
“Anh Ho Jun họ Kim, gốc gác ở đâu nhỉ?”
“À, tôi à? Họ Kim
nhà tôi là một chi họ Kim ở Kim Hae.”
“Ô, họ Kim nhà
tôi cũng vậy. Xem lại gia phả xem, biết đâu chúng ta là người một nhà đấy.”
“Sao cơ?!”
“Chúng ta là
người cùng một dòng họ.”
Ji Hyeon thấy Ho
Jun đang méo mặt, lại càng cười tươi rói.
“Thì ra cô cũng
là người họ Kim vùng Kim Hae.”
Ho Jun lẩm bẩm, giọng
hơi ỉu xìu.”Ôi trời, biết đầu họ Kim ở Kim Hae lại có nhiều chi khác nữa...”
anh ta thở dài.
Ji Hyeon nghĩ
bụng đúng là anh ta định tỏ tình với mình, song cô thở phào nhẹ nhõm vì đã ngăn
chặn kịp. Thực ra Ji Hyeon không thể chấp nhận Ho Jun, không phải yì Ho Jun là
người nhà quê mà do anh ta hoàn toàn không phải hình mẫu lý tưởng của cô. Nếu
bỏ qua chuyện người nhà quê, người thành thị thì thâm tâm cô cũng e ngại chuyện
tuổi tác. Ở tuổi đó, chẳng mấy chốc trán sẽ bắt đầu hói nhẵn, chưa cần nghĩ đến
chuyện mười năm nữa, ngay lúc này đây trán anh ta đã như vậy rồi. Nhưng Ji
Hyeon vẫn cảm thấy có chút tội nghiệp cho anh chàng Ho Jun, vì đã đột ngột
khiến anh ta thất vọng.
Ji Hyeon trở về
vườn cùng Ho Jun, Taek Gi đứng từ xa liếc mắt nhìn hằn học.
“Cô Ji Hyeon ăn
một que kem đi.”
Ho Jun lấy một
que kem đưa cho Ji Hyeon thì đột nhiên Taek Gi hét toáng lên.
“Cô không làm
việc mà đi đâu thế hả!”
Tiéng quát của
Taek Gi khiến Ji Hyeon, Ho Jun và cả các bà cô đều giật mình quay lại nhìn.
“Đâu có, mà sao
anh lại bực mình chứ?”
Ji Hyeon lặng
người hỏi.
“Mọi người đều
đang làm việc vất vả, thế mà cô bỏ đi chơi một mình à!”
Taek Gi lại hét
toáng lên.
“Ông nhờ tôi đi
làm vài việc vặt!”
Ji Hyeon nhìn
thẳng vào mặt Taek Gi, hét lên đáp trả. Các bà cô đứng nhìn, xầm xì bàn tán:”Ai
chà, con nhỏ này cũng ghê gớm đấy nhỉ.”
“Sao hả, anh
không biết gì mà nổi khùng lên vậy à! Tôi là người để anh và ông trút hết bực
dọc lên đấy hả? Tại sao lại hét toáng lên vậy chứ!”
Ji Hyeon thừa cơ
chống trả kịch liệt hơn. Loáng thoáng nghe thấy tiếng của Ji Hyeon, các anh
trai làng bên cũng lấn lượt kéo đến.
Taek Gi không
hiểu rõ nguồn cơn đã quát tháo nên lúc này cảm thấy ngượng nghịu. Có điều anh
chưa chịu thua ngay mà chống chế thêm vài câu chữa ngượng.
“Đi làm việc bác
nhờ thì cũng phải đi nhanh về nhanh còn làm việc nữa chứ!”
“Thì tôi về làm
việc đây! Dọc đường chẳng ghé vào đâu cả, tôi đi thẳng một mạch rồi gặp anh Ho
Jun trên đường nên đi nhờ về đây! Anh có thấy tôi đi chơi không? Cáu gắt vậy là
đủ rồi đấy!”
“Ôi mẹ ơi, tôi cứ
tưởng con Ji Hyeon hiền lành ngây thơ, hóa ra không phải nhỉ?” Các bà cô phấn
khích bàn tán.
Ji Hyeon đang
nhăn nhó lườm Taek Gi thì ông từ trong vườn đi ra.
“Sao lại gây lộn
đấy?”
“Ông à, từ giờ
ông đừng sai con làm những việc lặt vặt nữa, không người ta lại bảo con đi
chơi. Cái anh Taek Gi này lại còn nổi cáu với con giữa chỗ đông người nữa.”
Ji Hyeon phân bua
với ông.
“Từ bây giờ, ông
và anh Chang Taek Gi cũng đừng trút giận lên con nữa. Hai người đàn ông cùng
trút giận lên đầu con chắc con chết vì rối loạn thần kinh mất. Con không mất
hết lý trí vì vườn nho đâu, ông cho thì con nhận, không thì thôi! Mọi người
đừng có trút giận lên con nữa!”
Ji Hyeon dốc hết
lòng mình rồi quay ra trả que kem cho Ho Jun, sau đó đi khỏi vườn.
“Sao mày lại nổi
nóng la mắng Ji Hyeon thế hử?”
Nghe thấy ông quở
trách Taek Gi nhưng dù sao Ji Hyeon cũng đã trên đường về nhà. Mồ hôi nhễ nhại
dưới cái nắng gắt, một hồi lâu Ji Hyeon cũng cuốc bộ về đến nhà, cô lấy nước
trong tủ lạnh ra uống đến căng cả bụng rồi vào phòng nằm.
Càng nghĩ càng
không hiểu sao lại có loại người như thế. Anh ta là ai, phải gọi anh ta là Diêm
vương ấy chứ! Chỉ có Diêm vương mới như vậy. Chẳng biết đầu cua tai nheo ra sao
đã giở thói bất lịch sự ở chốn đông người. Tôi đến vườn nho có phải để anh trút
giận đâu, lúc đầu tôi chưa làm được việc nên nhẫn nhịn để được chỉ dẫn, chứ hôm
nay thì không thể nào chịu đựng được nữa rồi!
“Chẳng có ai ngốc
vậy cả!”
Ji Hyeon ngồi bật
dậy thở phì một hơi cho nhẹ cơn tức thì nghe thấy tiếng máy cày.
“Ji Hyeon à.”
Ông gọi. Dường như ông đã theo cô về đến nhà rồi.
“Ji Hyeon à.”
Ông lại gọi một lần nữa, Ji H