
nhìn
Lục Tiểu Phong nói: “Tôi hiểu.”
Anh ta buông nàng ra, trên khuôn mặt tuấn mỹ nửa là
tươi cười nửa là không đành lòng, rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt anh ta như thế.
“Biết vì sao tôi bằng lòng buông tay không?”
Lục Tiểu Phong lắc đầu.
“Bởi vì lần đầu tiên em chịu thẳng thắn chân thành đối
với tôi, cũng là lần đầu tiên bằng lòng tin tưởng tôi. Nếu em không làm như
vậy, có thể tôi sẽ thật sự không bỏ qua.”
Lục Tiểu Phong nhìn anh ta không nói lời nào, có lẽ là
nàng cũng không biết nói cái gì cho phải.
Tiêu Duy nở nụ cười, khôi phục bộ dạng thường ngày của
anh ta: “Đối với chuyện anh ấy mất tôi thật xin lỗi, ba chữ thật xin lỗi kia,
tôi chỉ nói một lần. Nhưng tôi nghĩ, hiện tại em đã không cần nữa. Như vậy, hẹn
gặp lại.”
Bạch Phi đứng ở trước mặt Lục Tiểu Phong dường như
muốn nói gì đó, Lục Tiểu Phong hiểu ý của y, thẳng thắn cướp lời nói trước y:
“Boss nhà anh lợi hại thế nào anh chắc hẳn rất rõ, không nên tiếp tục làm ra vẻ
khôn ngoan, lần này giữ được mạng, sau này liền trung thành nghe anh ta dặn dò
sai bảo.”
Tuy rằng vẻ mặt Bạch Phi nhăn nhó như bị táo bón,
nhưng cuối cùng vẫn thấp giọng nói câu cám ơn, sau đó chạy bộ lên đuổi kịp Tiêu
Duy.
Tiêu Duy đi rất nhanh, anh ta không có quay đầu lại.
Chẳng biết tại sao, bóng lưng của anh ta ở nơi này
trong nháy mắt khiến nàng cảm thấy có chút bi thương.
Nàng không hỏi anh ta dự định cùng Kim Dục như thế
nào, cũng không có hỏi anh ta khi nào thì trở về, dù thế nào đi nữa cuối cùng
bọn họ vẫn là hai người hai con đường riêng, chỉ cần biết rằng tất cả mọi người
đều buông xuống, là đủ rồi.
Khi Lục Tiểu Phong rời khỏi sân bây, cảm thấy mặt trời
hôm nay nắng thật không bình thường, áp lực trong lòng rất lâu tự dưng hăng hái
lên. Nàng nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra bấm một chuỗi số rất nhanh
nhẹn.
Chỉ chốc lát, đầu bên kia truyền đến giọng nữ dịu
dàng: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Lục Tiểu Phong ngẩn người, dứt khoát gọi thẳng tới cho
Nghiêm Đội.
“Alo.” Giọng nói lạnh lùng của Nghiêm Đội từ tốn vang
lên.
“Là tôi. Tô Trí Nhược ở trong cục không?”
“Không có, buổi chiều tiểu tử đó xin phép nghỉ.”
Nghiêm Chính chậm chạp nói: “Có lẽ đến sân bay.”
Sân bay? Nàng không nhìn thấy anh ta, Lục Tiểu Phong
mơ hồ cảm thấy rằng không tốt.
——————————————————————————————————————————
Thật ra hắn không biết mình nên đi đâu, lúc mơ hồ dừng
lại xuống xe, phát hiện đã ở dưới lầu nhà Lục Tiểu Phong. Trong cửa sổ tối đen,
chứng thực trong nhà không có ai.
Hắn còn nhớ rõ lần trước khi chuyển ra khỏi nơi này
tức giận đến thế nào, hiện tại lại bước nào nơi quen thuộc này, không biết có
phải hợp với nơi này hay không, ngoại trừ cảm thấy thân thể rất nặng nề, tư duy
rất hỗn độn, hắn không có những cảm giác khác, ngay cả cười hay đau lòng đều
cũng tê dại.
Không có việc gì có thể làm, hắn đem cả người vùi
trong ghế sô pha, Tivi sáng lên, không phải vì xem, chỉ vì có chút âm thanh,
quá im lặng mà nói, hắn sẽ có nhiều ý tưởng điên cuồng khó hiểu.
Nếu như nói Lục Tiểu Phong là một người lý trí lớn hơn
tình cảm, vậy Tô Trí Nhược chính là một người tình cảm lớn hơn lý trí.
Sắc trời đã tối đen, ánh đèn trên màn hình Tivi lúc
sáng lúc tối, đem mặt của hắn làm nổi bật lên rất quỷ quái.
Đột nhiên bên ngoài cửa truyền tới tiếng mở khóa.
Tô Trí Nhược trì trệ suy nghĩ, có lẽ là ảo giác đi,
người cũng đã ở trên máy bay rồi.
Nhưng mà cái thanh âm kia quá chân thực, rất rõ, sau
đó, cửa mở.
Đến tận khi người đứng trước mặt hắn, Tô Trí Nhược
cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lập tức trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Tiểu Phong
nửa ngày không nói nên lời một câu. Lục Tiểu Phong không chú ý đến vẻ mặt ngớ
ngẩn kia, tảng đá trong lòng xem như đã hạ xuống, nàng tìm kiếm rất nhiều nơi,
gọi điện thoại cho tất cả những người quen biết, cuối cùng chỉ mang theo may
mắn trở về nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy hình dáng Tô Trí Nhược ngẩn người.
Không hiểu sao, trong lòng thấy chua xót.
Ánh sáng màn hình lập lòe, mặt Tô Trí Nhược nổi bật
lên có vẻ quỷ dị, làm cho vẻ mặt của anh ta càng quỷ dị, giống như rất quỷ
quái.
Hắn há hốc mồm, hốt hoảng nói: “Tại sao em lại trở về
đây?”
“Đây là nhà của em, tại sao em lại không thể trở về?”
Lục Tiểu Phong không khách khí ngồi xuống bên cạnh Tô Trí Nhược.
“Không đúng…” Tô Trí Nhược cảm thấy có chút rối loạn,
trong rối loạn đột nhiên sinh ra chút gì đó vui sướng, nhưng vui sướng này vẫn
chưa đến mức phát điên, đã lại bị nghi ngờ chặn lại: “Em quay trở về làm gì?
Không đi cùng vị hôn phu của em?” (ôi vẫn bị ghen, hô hô hô)
Lục Tiểu Phong như không có việc gì nói: “Tháng sau
anh ta sẽ trở về thôi.”
Tô Trí Nhược nghẹn lại, tốt lắm, hắn lại tự ngược đãi
chính bản thân mình.
Lục Tiểu Phong cầm lấy điều khiển tivi ở trong tay gõ
gõ, hỏi lại: “Nói mới nhớ, đây là nhà em, anh tới nhà của em làm cái gì?”
“Tôi…”
Tô Trí Nhược nghẹn lời, không tìm ra lí do, nhưng mà
nghĩ lại, oan ức của chính mình còn chưa đủ nhiều hay sao? Bởi vì Lục Tiểu
Phong, thể diện của Tô Trí Nhược hắn m