Old school Easter eggs.
Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ

Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323125

Bình chọn: 7.00/10/312 lượt.

a cô. Hà Hoa thầm nghĩ mụ đàn bà này chắc lại muốn đem chuyện của Đại Bảo ra để

châm chọc cô đây mà, trong lòng cô đã chuẩn bị sẵn sàng để chửi lại mụ

ta rồi. Có điều mụ đàn bà đang đi tới lại đột nhiên nhìn cô cười, có

chút mờ ám, lại kèm chút khiêu khích, thậm còn có chút tỏ ra vô cùng đắc ý, sau đó mụ ta xoay mặt đi lướt qua cô.

Hà Hoa hơi

sững sờ, nghĩ ngợi thì lại thấy không đúng, mụ ta bỗng dưng chạy đến con đường nhỏ sau thôn này làm gì? Đi theo đường này lên sẽ vào núi, không

có thôn làng cũng không có người ở, mà gã Phùng thọt kia đã chẳng còn

bóng dáng, không thể nào là tới tìm gã.

Chẳng lẽ… Là Đại Bảo đoán đúng rồi, mụ ta thực sự bứt rứt đến mức muốn quyến rũ Trường Sinh trả thù cô ư? Lúc Hà Hoa lên núi, Trường Sinh vẫn đứng thẳng tắp dưới gốc cây như mọi khi, thấy cô đến liền chạy tới mấy bước đón lấy cái giỏ.

“Mụ góa Trần mới tới đây?” Hà Hoa lo lắng căng thẳng hỏi.

“A?” Trường Sinh nghiêng đầu sang một bên, vẻ mặt ngơ ngác.

Hà Hoa bất đắc dĩ nói lại: “Vừa rồi có một mụ mặc áo hoa màu đỏ đến đây phải không?”

Trường Sinh gật đầu: “Đúng, không quen.”

Nếu đổi lại là một người khác trả lời kiểu này, Hà Hoa sẽ tức giận đến độ mắng chửi người, ở cùng một thôn hơn hai mươi năm, sao có thể không nhận ra chứ?! Cũng chỉ có mỗi Trường Sinh là nhận không ra mà thôi. Hà Hoa cũng phải

thừa nhận, trong khắp thôn Trường Sinh có thể nhận ra và gọi tên thật

chưa tới mười người, cô cảm thấy rất kỳ lạ trong đầu hắn rốt cuộc chứa

cái gì đây?

“Mụ ta nói chuyện với huynh à? Nói chuyện gì?” Hà Hoa hỏi lại.

Vấn đề này

thật đã làm khó Trường Sinh, hắn cau mày nghiêm túc nhớ lại, mới vừa rồi bà thím kia ở bên cạnh nói bô bô không ngớt. Nhưng hắn không biết bà

thím đó, cũng không biết có phải bà ấy đang nói chuyện với mình hay

không, bà ấy nói quang quác quang quác nhưng chẳng có câu nào lọt vào

tai hắn, hoàn toàn không nhớ nổi…

Trường Sinh suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy hình như bà thím kia kêu tên của hắn,

còn những thứ khác thì không thể nhớ nổi. Hắn đành phải lắc lắc đầu

không biết làm thế nào, nói chậm rãi: “Không biết…”

Hà Hoa:

“Huynh giả ngu với ta có phải không? Sao huynh có thể không biết! Mỗi

lần bà nội hỏi huynh hôm nay làm gì, huynh chỉ hận là không thể nhắc lại từng câu từng chữ những chuyện ta làm trong ngày hôm đó không sai lấy

một từ! Cái đầu của huynh chuyện đứng đắn thì không nhớ, chỉ sáng suốt

nhớ mỗi một chuyện, là chuyên môn mách lẻo tố cáo ta! Sao huynh có thể

không nhớ được chứ! Nói mau! Mụ ta đã nói với huynh chuyện gì!”

Trường Sinh khó xử: “Thật sự không nhớ mà.”

Hắn càng

nói như vậy, Hà Hoa càng cảm thấy hắn cố ý giấu diếm, nhưng nhìn vẻ mặt

thản nhiên vô tội của hắn thì dường như không phải đang nói dối… Hơn

nữa… Có lẽ hắn cũng không biết nói dối…

Hà Hoa nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Không nhớ rõ mụ ta nói gì, vậy có nhớ mụ đã làm gì hay

không? Mụ ta có liếc mắt đưa tình quyến rũ huynh không? Hay có sờ mó gì

huynh không?”

Trường Sinh nghĩ nghĩ, yên lặng cúi đầu nhìn đũng quần của mình.

Hà Hoa chợt thấy khó hiểu, chỉ thấy hắn như vậy nhất định là có chuyện, liền bảo: “Nói đi, mụ ta làm gì huynh?”

Trường Sinh vẫn cúi đầu, lẩm bẩm: “Bà ta sờ ta.”

Hà Hoa sửng sốt, mãi đến lúc thấy hắn giương mắt nhìn mình thì mới phản ứng lại,

lửa giận bốc lên phừng phừng, trừng mắt: ”Mụ, mụ ta thật sự dám sờ đũng quần của huynh? Cái loại đê tiện thật không biết xấu hổ!” Cô lại tức

giận trừng mắt nhìn Trường Sinh: “Vậy huynh cứ đứng yên cho mụ ta sờ

sao!”

Trường Sinh lắc đầu: “Không có, không quen bà ta, thực đáng ghét, ta đẩy bà ta ra.”

Hà Hoa lớn

tiếng: “Chỉ đẩy thôi mà được à! Nếu lần sau mụ ta tới huynh đánh vỡ

miệng mụ ra! Đánh hết sức cho ta! Nghe thấy không!”

Trường

Sinh: “Bà nội nói khi bị người khác ức hiếp mới có thể đánh người, bà ta không đánh ta nên không phải là người xấu, ta không thể đánh.”

Hà Hoa tức

giận: “Cái này mà còn không coi là người xấu thì thế nào mới là người

xấu? Chắc phải ngắm vào đũng quần huynh đá một phát, biến huynh thành

tàn phế mới đủ đúng không?! Huynh xem có người đàn bà đứng đắn nào lại

sờ đũng quần của đàn ông?!”

Trường Sinh ngẩn người: “Bà nội có sờ mà.”

Hà Hoa ngẩn ra, thấy cô có vẻ không hiểu Trường Sinh liền nói tiếp: “Trước đây khi

bà nội tắm rửa, chùi đít cho ta đã từng sờ rồi mà, bà nội là người tốt.”

Hà Hoa nói: “Huynh muốn đánh lạc hướng ta phải không? Bà nội không tính, hơn nữa đó là trước đây, bây giờ chẳng phải huynh tự đi vệ sinh, tự mình tắm rửa

sao?! Trước đây, mẹ và bà nội có thể sờ, nhưng lớn rồi thì không cho ai

sờ soạng nữa, sau này bất cứ người đàn bà nào có ý sờ chỗ đó của huynh

thì không phải là người tốt! Huynh cứ việc dùng nắm đấm mà đáp lại!”

“À.” Trường Sinh thật biết nghe lời gật gật đầu, một tay cầm giỏ, một tay kéo tay

Hà Hoa theo thói quen lên núi. Hắn vừa đi vừa ngẫm nghĩ từng lời Hà Hoa

nói, bỗng mở miệng hỏi lại: “Vậy còn cô? Cô cũng coi như những người đàn bà khác sao? Cô sờ ta cũng đánh cô sao?”

Hà Hoa quay đầu nhìn Trường Sinh, cô cảm thấy nếu không phải giờ phút này hắn mang

một b