
a cha cô với mụ góa Trần kia nói ra. Cô biết trong lòng Đại
Bảo rất kính trọng cha, vốn không muốn nói chuyện này với nó, nhưng hôm
nay xem ra không nói không được, chỉ như vậy mới có thể hoàn toàn chặt
đứt suy nghĩ này của Đại Bảo. Nhưng khi kể cô cũng không kể hết, chỉ
nói là mụ góa Trần vô cùng đê tiện đã năm lần bảy lượt quấn lấy dụ dỗ
cha cô như thế nào. Còn nói mẹ cô bị mụ ta bắt nạt ra sao, còn nói mụ ta không muốn thấy gia đình chúng ta sống quá an lành, nên bịa chuyện nói
xấu sau lưng cô.
Đại Bảo là
đứa con hiếu thảo, lại có tình cảm rất tốt với Hà Hoa nên vừa nghe tới
đây đã lập tức đứng dậy chửi um lên, bảo sẽ về nhà vác dao tới nhà mụ ta chém người.
Hà Hoa kéo
cậu lại nói: “Làm gì chứ? Đệ chém chết mụ ta để đi đền mạng sao? Đệ muốn cha mẹ không sống nổi nữa à? Vậy chẳng phải là đúng ý mụ ta quá rồi à?”
Tuy Đại Bảo đã đứng lại, nhưng trên mặt lúc đỏ lúc trắng tức giận không nguôi. Hà
Hoa lại nói: “Nếu đệ thực sự có hiếu với cha mẹ, thực sự yêu thương
người tỷ tỷ này, thì đừng quan tâm đến mụ đàn bà kia. Sang năm, cưới Tú
nhi xong thì sinh cho cha mẹ một đứa cháu kháu khỉnh, gia đình chúng ta
hạnh phúc tốt đẹp như vậy, mới làm cho mụ ta tức chết! Tỷ nói cho đệ
biết, mụ đàn bà kia là loại hạ lưu vô sỉ, đương nhiên không muốn chúng
ta sống vui vẻ, mụ đã xấu xa lại còn muốn dụ dỗ đệ khiến cho cha mẹ tức
chết, đệ không thể để cho mụ ta toại nguyện, làm người trong nhà tức
giận!”
Đại Bảo
trừng mắt nói: “Tỷ nói gì vậy! Vốn đệ không biết chuyện này cho nên mới
nhất thời đâm đầu vào đống phân phạm phải sai lầm. Giờ đệ đã biết toàn
bộ sự thật, đệ mà còn suy nghĩ kia thì thật không phải là người! Đừng
nói tỷ lấy gậy đánh đệ! Mà đệ sẽ tự nhảy sông chết cho rồi!”
Lúc này Hà
Hoa mới hoàn toàn yên tâm, lại nhẹ giọng nói: “Vậy là tốt rồi, nay đệ
cũng đã lớn, lập gia đình rồi thì phải biết chừng mực, tỷ tin đệ, nhà ta đều trông cậy vào đệ, nhất định phải khiến cha mẹ không thua ai, tỷ
cũng nở mặt nở mày.”
Đại Bảo vỗ ngực cam đoan: “Tỷ yên tâm đi, sau này mọi chuyện đã có đệ, ai dám ức hiếp, coi thường chúng ta, đệ sẽ đánh chết họ!”
Hà Hoa
trừng mắt nhìn cậu, cười nói: “Được, nói cứng miệng lắm, mau về nhà đi,
tỷ còn phải lên núi đưa cơm cho anh rể của đệ, không nói với tên nhóc
thối lắm mồm như đệ nữa.” Nói xong, cô vỗ vỗ Đại Bảo, xách giỏ đi ra sau thôn.
Nhắc tới
chuyện đưa cơm cho Trường Sinh, Đại Bảo chợt nghĩ đến chuyện gì đó vội
gọi Hà Hoa lại nói: “Đúng rồi, chuyện mụ đàn bà kia anh rể có biết
không?”
Hà Hoa quay đầu nói: “Chuyện gì?”
Đại Bảo tốt bụng nhắc nhở: “Về nhà tỷ cũng phải nói chuyện này với anh rể, mụ đàn
bà kia không phải là kẻ dễ bắt nạt, lỡ như lòng dạ mụ thực sự xấu xa
chẳng phải nhất định mụ sẽ kiếm chuyện với chúng ta, giở mánh khóe sao?
Mụ ta dụ dỗ cha và đệ không được, chưa biết chừng lại mò đi kiếm anh rể. Đệ thấy anh rể ngốc nghếch như vậy chắc chắc không hiểu mụ ta muốn làm
gì, tốt nhất là tỷ nên nói với huynh ấy, đề phòng có chuyện.”
Hà Hoa nói: “Nói bậy gì đó, đừng có mà không biết lớn nhỏ, cái gì mà ‘ngốc nghếch’, đó là anh rể của đệ, sao lại ăn nói tùy tiện vậy hả?”
Đại Bảo
nói: “Đệ có lòng tốt nhắc nhở tỷ thôi, đừng để tới lúc bị cướp mất chồng mà cũng không biết…” Nói xong cậu lại trề môi nhỏ giọng than thở nói,
“Hơn nữa, huynh ấy vốn ngốc nghếch… Quả thật là ngay cả cha mẹ còn không biết gọi, thua cả Tiểu Bảo…”
Hà Hoa trừng mắt nói: “Vừa rồi ta đánh đệ chưa đủ đau phải không? Còn muốn ăn đòn nữa hả?!”
“Không nói, không nói nữa, tỷ nhớ kỹ những gì đệ nói đó, cần phải trông chừng anh
rể, đừng để cho mụ đàn bà kia lừa gạt.” Nói xong, Đại Bảo liền xoay
người bỏ chạy, rồi lại quay đầu nhìn Hà Hoa nhăn mặt: “Thật đúng là con
gái gả ra ngoài giống bát nước đổ đi, chỉ nói huynh ấy có một câu mà cả
em ruột cũng muốn đánh…”
Hà Hoa đứng xa xa trừng mắt giơ giơ tay lên nhìn cậu, thấy cậu mất hút sau một khúc quanh liền nắm tay lại, nghĩ nghĩ lại cảm thấy vui. Thầm nghĩ Trường
Sinh ngốc nghếch kia, chưa nói tới có người đàn bà nào bám theo hắn,
ngay cả khi thực sự có người nào dụ dỗ hắn, chắc chắn hắn cũng không
hiểu cái gì được gọi là ‘dụ dỗ’.
Hà Hoa xoay người ra khỏi thôn, vừa đi vừa nghĩ, mấy ngày nay mụ góa Trần giống hệt kẻ đang lên cơn điên mắng chửi người liên tục, mụ ở khắp nơi quang quác kể chuyện mụ ta ngủ với những gã đàn ông trong thôn, mặc dù các cô các
bà khắp thôn không biểu hiện ra mặt nhưng chẳng có người nào yên lòng.
Ai nấy cũng lo sợ chồng mình mèo mỡ với mụ đàn bà kia. Duy chỉ có cô
không lo lắng, nếu nói đến chồng mình ở phương diện này, cô có thể thẳng lưng ngẩng đầu kiêu ngạo trước mặt những người phụ nữ khác.
Hà Hoa nghĩ một lát rồi lại không khỏi lắc đầu cười thầm, cũng không biết có nên
tính đây là điều tốt khi gả cho Trường Sinh không nữa. Cô cứ mãi suy
nghĩ, tới lúc ngẩng đầu lên liền thấy có người đi tới trước mặt. Hà Hoa
ngớ ra, thầm nghĩ đúng là oan gia ngõ hẹp, mới qua không bao lâu sao lại đụng phải mụ đàn bà này thế!
Mụ góa Trần cũng thấy Hà Hoa, nhìn chằm chằm không chớp mắt đi thẳng về phí