Teya Salat
Chàng Giám Đốc Hay Quên

Chàng Giám Đốc Hay Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323163

Bình chọn: 10.00/10/316 lượt.

phất chỉ cần nàng quá dùng sức nắm chặt sẽ trong nháy mắt tan biến.

Hai giờ sau trực thăng đáp tại sân bay tại nóc khách sạn hạ xuống.

“Trinh, em vẫn ngủ sao?” Lâu Dịch thấy nàng vẫn như cũ đóng chặt lấy hai mắt, thử dò xét hỏi.

Lê Hiểu Trinh tiếp tục giả vờ ngủ cố ý tùy hứng để cho hắn ôm mình đáp thang máy trực tiếp vào tổng thống.

Nàng cảm giác mình bị đặt ở trên giường, tiếp theo là hắn ngọt ngào hôn.

Thật lâu sau hắn buông môi nàng ra.

“Em đỏ mặt, người đang ngũ chắc là sẽ không đỏ .” Hắn giữ lấy cái cằm dù bận vẫn ung dung uốn nắn nàng rất không chuyên nghiệp.

“Lần sau em tuyệt đối sẽ không đỏ !” Nàng mở mắt ra không phục, mặt vẫn như cũ hồng hồng lại không có chút nào ý thức được những lời này bao hàm lời mời dụ dỗ.

“Nhớ đó.” Lâu Dịch cười đến rất xấu mừng rỡ y theo nàng, phân phó làm việc.

Lê Hiểu Trinh nghi ngờ nhìn vẻ mặt hắn quỷ dị tà ác cùng đáy mắt kia hừng hực ánh lửa vẫn là không hiểu hắn vì sao khi nghe thấy mình trả lời như vậy đột nhiên trở nên rất vui vẻ.

Cho đến hắn lần nữa kịch liệt hôn nàng, hơn nữa dần dần đi xuống, tại da tuyết trắng không tỳ vết lưu lại một cái ấn ký đỏ…

“Chờ… chờ một chút!” Nàng toàn thân đỏ bừng sánh ngang nấu con tôm chín, cuối cùng nhận ra ý đồ của hắn.

“Anh bụng không đói bụng sao? Em có chút đói.. ha ha.”

Nàng còn không có chuẩn bị tâm lý mà! Hơn nữa… hơn nữa nàng mới vừa vặn tỉnh ngủ… bây giờ nhìn lại nhất định rất tệ, rất lôi thôi…

Nhưng Lâu Dịch nhưng không cho nàng trốn tránh, như là đã xác định là lưỡng tình tương duyệt nàng lại một lại lộ ra bộ dáng không hề đề phòng hấp dẫn hắn, món ăn tuyệt đẹp như vậy bày ra trước mặt nếu không thúc đẩy thì hắn rất xin lỗi chính mình!

Hắn cố ý kéo lấy tay của nàng xuống phía dưới.”Anh chỗ này rất đói.”

Lê Hiểu Trinh quả thực không dám nhìn nữa! Cái kia… cái kia là của hắn…

Nàng phản ứng thẹn thùng làm nam tính của hắn tự tôn thoáng chốc muốn thỏa mãn hắn có chút thô lỗ hôn nàng, nhiệt tình ngắt lấy ngọt ngào của nàng.

Không hề có kinh nghiệm Lê Hiểu Trinh lại càng ngày càng khẩn trương. Nàng phải nên làm như thế nào? Là chủ động cởi xuống y phục của mình… hay là trước ôm lấy hắn là tốt rồi?

Đầu óc của nàng loạn lên thân thể cũng không tự chủ được trở nên cứng ngắc.

Cảm giác dưới thân giai nhân cứng lại Lâu Dịch tràn ngập nhiệt tình như biến mất. Nếu như nàng không phải là cam tâm tình nguyện, chính mình cứng rắn phải có được nàng cũng không có ý nghĩa.

Dù sao hiện tại nàng đã tiếp nhận chính mình tương lai có rất nhiều thời gian… từ từ tìm hiểu nàng…

Hắn thở dài giúp nàng đem quần áo sửa sang lại cho tốt, liền cũng không quay đầu đi ra ngoài.

Anh ấy làm sao vậy? Vì cái gì đột nhiên dừng lại rồi? Là nàng quá không thú vị cho nên hắn đánh mất khẩu vị rồi chăng? Lê Hiểu Trinh vừa thẹn lại ảo não nghĩ đến sớm biết rằng thế nà thì đã cởi quần áo trước…

Nàng đang suy nghĩ lung tung nên như thế nào “cải tiến” thì Lâu Dịch đã đi 1 vòng mà quay lại trong tay còn cầm lấy vài món ăn của khách sạn.

“Em muốn ăn cái gì?” Khẩu khí rất rõ ràng tràn đầy vẻ bất đắc dĩ cùng thất bại.

Nàng lười ngồi ở trên giường bộ dáng có một loại hồn nhiên gợi cảm còn thật là mê chết người mà!

Hắn cực lực đè nén dục vọng trong cơ thể đang rục rịch kiềm chế vất vả, vẻ mặt lãnh đạm.

Bởi vì nàng không đủ phối hợp cho nên hắn tức giận?

“Anh vì cái gì…” Suy nghĩ hồi lâu cũng không có kết luận. Lê Hiểu Trinh dứt khoát trực tiếp đặt câu hỏi nhưng chỉ mở câu đầu liền nói không được…

Lâu Dịch cơ hồ muốn bắt lấy nàng hung hăng hôn lên một hồi!

“Em không phải nói đói bụng ư?” Vì rời xa lực hấp dẫn hắn đi đến một bên trên sô pha nhỏ ngồi xuống.

“Qua bên này ngồi đi.” Lần này giọng nói càng thêm thất bại.

Lê Hiểu Trinh rốt cục nghe ra trong lời nói của hắn hắn không thể làm gì. Hắn tại vì nàng mà nhẫn nại?

Tràn đầy hạnh phúc cùng yêu say đắm đồng thời vọt lên suy nghĩ trong lòng, nàng nuốt ngụm nước miếng xuống giường chậm rãi đi về hướng hắn, ngồi ở trên đùi của hắn hai tay toàn ôm lấy gáy của hắn.

Nàng thế nhưng hoàn toàn đã quên nơi này là Nhật Bản! Coi như là rất ít giao thiệp với dạ tiệc lớn nhỏ, bị Trạm ca bảo vệ nhưng ít nhiều gì đã từng ở nhà hoặc trên ti vi gặp qua những vị thương gia này, toàn đại nhân vật! Trong đó cũng không có thiếu chủ tịch, thường vụ đàm phán hoà bình là nhìn nàng lớn lên … (L: xong…)

Mặc dù nhất định phải cô phụ sợ mong đợi của Lâu Dịch nhưng Lê Hiểu Trinh không thể không trốn trốn tránh tránh đi những gương mặt quen này, xoay người hướng thang máy đi đến, dự định tùy tiện mượn cớ cự tuyệt yến tiệc hôm nay.

Bỗng dưng, một đôi cánh tay theo sát phía sau ôm nàng.

“Em thật đẹp!” Lâu Dịch hôn lên dầu vai bóng loáng trắng nõn ca ngợi.

Lê Hiểu Trinh lại bị hắn hù dọa hồn đều thiếu chút nữa bay ra ngoài cơ thể. Nàng bình tĩnh tâm tình vùi mặt tại vai của hắn một mặt làm nũng, một mặt cũng dùng để che lấp.

“Cái này… em đột nhiên có điểm không thoải mái… có thể hay không đi về trước?” Nàng cầu khẩn.

Lâu Dịch liếc thấy nàng đang nói dối.

“Tiểu đà điểu lại muốn trốn tránh rồi sao?” Hắn hôn nàng một c