Chẩm Thượng Thư

Chẩm Thượng Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329062

Bình chọn: 8.00/10/906 lượt.

ảm giác đau đơn vì bị dao đâm khi đánh

nhau với người khác, quả là chẳng thấm vào đâu, hơn nữa, sau đó cũng

không còn đau nữa. Nàng lờ mờ nhớ rằng nàng đã khóc một chút, nhưng cũng không phải khóc vì chuyện đó. Sinh trưởng ở Thanh Khâu – một vùng đất

có phong tục tập quán rất khoáng đạt, nàng cảm thấy chuyện này không có

vấn đề gì, trước đây, vì Đông Hoa Đế Quân mà giữ mình thật trong sáng

thuần khiết mới khiến người thân trong gia tộc của nàng biết chuyện băn

khoăn không hiểu nổi.

Nàng cảm thấy viên phòng với Tức Trạch rất

tốt, nàng đã thích Tức Trạch, Tức Trạch cũng thích nàng, làm chuyện này

hoàn toàn là lẽ đương nhiên, chỉ có điều… chỉ có điều hơi đường đột.

Nhưng như vậy cũng có cái hay, trước đây nàng còn hơi lo lắng, khi mọi

việc đã rõ ràng Tức Trạch sẽ không bằng lòng cùng nàng rời khỏi đây, lần này chàng đã chiếm hữu nàng một cách triệt để rồi, còn có thể thoái

thác được sao. Nghĩ tới đó, nàng như được cổ vũ.

Người này là của nàng rồi.

Nàng có chút phấn chấn, ghé lại gần, tiếng chăn lụa sột soạt, Tức Trạch vẫn

không có động tĩnh gì, xem ra chàng quả thực ngủ rất say. Nàng kéo chăn

đắp lại cho chàng, đưa tay vuốt mái tóc trắng của chàng. Không ngờ chàng lại mơ màng lên tiếng: “Sao không ngủ tiếp đi?”. Nàng đỏ mặt khẽ nói:

“Bởi vì theo phong tục, sáng sớm sau đêm viên… viên phòng phải… phải dậy để làm bánh khoai tím”. Chàng vẫn nhắm mắt, một nụ cười hiện lên trên

khóe môi, giọng nói vẫn còn ngái ngủ: “Nàng muốn để tất cả mọi người đều biết đêm qua chúng ta mới viên phòng hay sao? Những việc mang tính hình thức, không cần quá câu nệ”. Đưa tay ra lần tìm tay nàng, nắm chặt lấy: “Ngủ cùng ta thêm một lát nữa”. Nàng liền nằm xuống, năm ngón tay đan

chặt lấy năm ngón tay chàng, trong ánh nắng sớm mai tươi đẹp ấy, mãi

nguyện nhắm mắt lại, cùng chàng ngủ tiếp. Người phàm trần có

một câu thơ, nói về sự ngắn ngủi của ngày xuân, câu thơ đó là “Điểu ca

hoa vũ thái thú túy, minh nhật tửu tỉnh xuân dĩ quy[1'>”. Năm xưa, khi

Phượng Cửu nghe được câu thơ đó từ chỗ người phụ thân yêu thích văn

chương của mình, hiếm khi có dịp thể hiện khả năng cảm nhận văn chương

của nàng, nói rằng sở dĩ người phàm trần than vãn ngày xuân ngắn ngủi

cũng bởi vì mùa xuân là mùa đẹp nhất trong bốn mùa, những thứ tốt đẹp

đều khiến người ta chìm đắm, cũng không cảm nhận được thời gian trôi

qua, khi giật mình quay đầu lại, luôn cảm thấy ngắn ngủi. Nàng nói ra

những lời đó, khiến phụ thân như gặp được tri âm, đợt đó ánh mắt của

người nhìn nàng vô cùng hiền hòa.

[1'> Hai câu thơ trong bài Du

xuân ở đỉnh Phong Lạc của nhà thơ thời Bắc Tống Âu Dương Tu. Dịch ý:

Chim ca hoa khoe sắc, thái thú (một chức quan) uống rượu say, ngày mai

khi tỉnh rượu, xuân đã qua mất rồi.

Hôm nay, khi vứt Tức Trạch

thần quân ra khỏi cửa phủ, đứng ngáp mà nhìn theo bóng dáng xa dần của

thần quân, Phượng Cửu lại có chút buồn bã khi nhớ tới câu thơ này. Khi

tỉnh rượu thì ngày xuân đã trôi qua, lần hội ngộ này của nàng và Tức

Trạch mặc dù không ngắn ngủi như vậy, nhưng sáu, bảy ngày quả thực đã

trôi qua nhanh chóng giống như một cuộc xuân say.

Thực ra nàng

vốn định giữ Tức Trạch ở lại lâu hơn, nhưng việc này khó tránh khỏi có

chút tàn nhẫn đối với Mạch thiếu gia. Hôm qua, Mạch thiếu gia đã gửi cho Tức Trạch một lá thư dài, vô tình để nàng đọc được, trong thư tội

nghiệp trình bày rằng chàng ta đang trong giai đoạn cuối cùng chế tạo

thứ pháp khí kia, loại pháp khí cao diệu này, khi chế tạo thành hình sẽ

rất hung dữ, nếu không xử lý tốt, khoan nói tới việc lãng phí công sức

trước đây, có thể còn bị nó tấn công lại, việc này vô cùng quan trọng,

mong thần quân sớm hồi cung lo liệu.

Cuối thư còn xót xa rơi lệ

hỏi một câu, mấy ngày trước chàng ta đã gửi cho thần quân tổng cộng là

mười một bức thư dài, thần quân không nhận được hay nhận được rồi đã coi như giấy vụn, đem nhóm đèn rồi.

Lúc đó nàng bèn nhớ ra trong mấy đêm gần đây, dường như trong nến phảng phất mùi mực, trong lòng bất

giác thông cảm với Mạch thiếu gia.

Với một trái tim thông cảm và đại nghĩa, ngày hôm sau, nàng dứt khoát ném Tức Trạch ra khỏi phủ.

Ném Tức Trạch đi, quả thực cũng có chút đáng tiếc, mấy ngày nàng ở bên Tức

Trạch, nàng đi chơi các nơi trong Vương thành một cách rất thích thú,

cuộc sống thú vị hơn trước đây nhiều.

Ví dụ như Tức Trạch dẫn

nàng đi thả câu, thực ra nàng không có hứng thú với việc này lắm, vốn

nghĩ chỉ là chiều theo chàng thôi, nhưng khi đã đi rồi, nàng lại là

người chơi đùa thỏa thích nhất. Tức Trạch chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ

giản dị, phía mũi thuyền đặt một bếp lò nhỏ và các lọ đựng tương, dầu,

mắm, muối, đưa nàng xuôi theo dòng nước, thưởng thức cảnh xuân bên ngoài thành, gần đến trưa, chàng neo thuyền lại, khi chàng câu cá thì nàng

hâm rượu, cá câu lên nàng dùng để làm một bữa ăn thịnh soạn, dùng xong

bữa trưa, chàng chèo thuyền vào một đầm sen, chàng ngồi đọc sách còn

nàng nằm trong lòng chàng ngủ trưa, tia nắng mặt trời xuyên qua đám lá

sen, chiếu lốm đốm lên mặt nàng, nàng liền áp mặt vào lồng ngực của

chàng.


Old school Swatch Watches