
như tuyết trắng trong trẻo rơi trên hàng lông mày, quét sạch những nghiệt chướng trong tâm hồn chỉ
trong giây lát.
Nàng mới cảm thấy bản thân mình tỉnh táo hơn đôi chút.
Ký ức ở Cửu Trùng Thiên mấy trăm năm trước bỗng ùa về, trong lòng lại cảm thấy chua xót.
Nàng còn nhớ, dạo trước trong một lần chuyện phiếm với cô cô, nói tới những
điều huyền diệu trên thế gian, huyền diệu ở chỗ có rất nhiều thứ tưởng
chừng như giống nhau nhưng lại không hề giống nhau. Ví dụ như “tình” và
“dục”. Hai thứ này, thoạt nhìn có vẻ tương đồng nhưng lại rất khác biệt. Một trong những điểm khác biệt đó là dục có thể khống chế được nhưng
tình lại không thể khống chế được. Vì vậy người phàm trần mới có một
cách nói văn vẻ như thế này: “Tình không biết nảy sinh từ khi nào mà
càng ngày sâu đậm.”
Bản thân nàng đối với Đông Hoa, từ trước đến
nay không phải là dục vọng có thể khống chế mà là tình cảm không thể
không chế được. Vốn cứ nghĩ rằng đã cắt bỏ được tận gốc nhưng đâu biết
gốc rễ lại quá sâu, đoạn cắt được thoạt nhìn rất dài, bèn tưởng rằng đã
tới gốc rồi. Thực ra nếu đào sâu hơn nữa, vẫn còn có thể đào thấy được.
Nàng tưởng rằng chuyện cũ đã theo gió cuốn đi, đã tan biến như mây khói, chỉ một câu nói đơn giản của Đông Hoa lúc này lại quét sạch lớp đất vàng
che lấp gốc rễ, khiến nàng tận mắt nhìn thấy gốc rễ của mối tình này
được chôn vùi sâu bao nhiêu, vững chắc bấy nhiêu.
Tại sao Yến Trì Ngộ lại giam giữ Đông Hoa, bản thân mình tại sao không nhớ tới bài học
trước đây mà lại sấp sấp ngửa ngửa chạy tới cứu chàng, tất cả những nghi vấn này đều không cần tính toán so đo thêm nữa.
Đế Quân chàng đã nói, chẳng phải là nàng luôn tới cứu ta mỗi khi ta bị giam giữ hay sao?
Chuyện xảy ra đã hơn hai trăm năm, xem ra, chàng cuối cùng đã biết nàng chính
là tiểu hồ ly đã cứu chàng trong Thập ác liên hoa cảnh năm xưa, chính là tiểu hồ ly bầu bạn bên cạnh chàng ở Cửu Trùng Thiên. Không biết chàng
có biết những nỗi khổ cực mình phải chịu vì chàng không.
Nhưng biết được thì thế nào, không biết được thì thế nào, giờ chẳng phải là thời điểm thích hợp.
Nước mắt bỗng trào ra nơi khóe mắt, lăn xuống từ đuôi mắt, nàng nghe rõ
giọng nói trống rỗng của mình: “Quả nhiên chàng đã biết em chính là tiểu hồ ly năm xưa rồi. Nhưng, sao bây giờ chàng mới biết?”.
Bầu
không khí trong màn chướng bỗng chốc trở nên nặng nề, Đông Hoa dùng ngón tay lau nước mắt ở đuôi mắt cho nàng, yên lặng hồi lâu, nói: “Là lỗi
của ta.”
Nàng nhìn Đông Hoa qua làn nước mắt, từ trước tới giờ, nàng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này trên khuôn mặt chàng.
Nàng hiểu rằng, chàng tỏ thái độ như vậy là đang tỏ ra yếu thế. Chàng làm
như vậy, nói với nàng rằng đó là lỗi của chàng, nhưng thực ra nàng hiểu
rõ, người không biết thì không có tội. Đó không phải là lỗi của Đông
Hoa, đó là do ông trời không se cho họ mối nhân duyên này, Đông Hoa
không cần phải xin lỗi.
Nàng khóc lóc trách hỏi chàng như vậy cũng không hợp lý.
Chỉ nghe nói tương phù nhất tiếu dẫn ân thù, chứ chưa nghe nói tương phùng nhất khốc kết tân thù(*).
(*) “Tương phù nhất tiếu dẫn ân thù” là một câu thơ của Lỗ Tấn, có nghĩa là khi gặp nhau, chỉ cần một nụ cười là có thể tiêu tan mọi nỗi oán thù.
Tương phùng nhất khốc kết tân thù có nghĩa là khi gặp nhau mà khóc lóc
sẽ kết thêm mối thù mới.
Nàng tự tay đưa tay lên lau khô nước
mắt, cụp mắt nhìn xuống tiếp lời của Đông Hoa, khẽ nói: “Cũng không có
gì cả, trước khi Cơ Hoành tới cung Thái Thần, thực ra chàng luôn đối xử
với em rất tốt, khi Cơ Hoành xuất hiện chàng mới đối xử không tốt với
em. Việc này, chàng không cần Cơ Hoành là người trong lòng của chàng,
hồi đó chắc em chỉ được coi là một con thú cưng trong cung Thái Thần, em cào mặt Cơ Hoành khiến nàng bị thương, chàng nhốt em lại để trừng phạt, điều đó cũng không sai. Khi em bị nhốt, chàng không tới thăm cũng không sao, lúc đó chàng đang chuẩn bị hôn sự với Cơ Hoành, có rất nhiều việc
vụn vặt phải chuẩn bị, có quá nhiều nghi lễ, có thể chàng bận đến nỗi
nhất thời quên cả em cũng là chuyện có thể xảy ra.
Nàng sịt mũi,
cố làm ra vẻ rộng lượng, nói: “Việc em suýt mất mạng dưới tay con thú
cưng mới được chàng yêu thích, việc này, chàng càng không cần bận tâm.
Việc này em đã suy nghĩ đúc rút ra một mớ đạo lý, có thể tự đả thông tư
tưởng rồi. Hôm đó nếu em ngoan ngoãn để Trọng Lâm giam giữ, sẽ không gặp phải tai họa đó, vì vậy cũng không thể oán trời trách người, chung quy
thực ra là số mệnh đã định sẵn vận số của em có thể không được tốt mà
thôi.”
Nàng lại đưa tay lên lau nước mắt, nghiêm túc nói: “Bởi vì em đã phải chịu nhiều trắc trở trong cung của chàng, có thể ông trời đã dùng cách này để ám chỉ rằng cho dù thế nào chúng ta cũng không có
duyên phận, vì vậy em…”.
Giọng nói của Đế Quân vang lên trên đầu nàng: “Vì vậy nàng?”.
Phương Cửu sững sờ ngẩng đầu, trên cằm nàng vẫn còn hai giọt nước mắt chưa lau khô, bị Đế Quân cắt ngang, “vì vậy” như thế nào, nàng cũng có phần mơ
hồ. Đế Quân nhíu mày, sắc mặt lạnh như băng. Phượng Cửu lại cảm thấy ánh mắt của Đế Quân khi nhìn mình dường