
ặt là Cơ, đau khổ là Khổ, vui vẻ là Lạc. Giáo lý nhà Phật nói rằng, nếu gặp bất cứ một phong nào trong bát phong đó mà tinh thần không hề bị xao động, đó được coi là “bát phong bất
động.”
Liên tam điện hạ xếp quân cơ vào trong hộp, hờ hững nói
với Manh thiếu gia: “Ngươi cũng được coi là một địa tiên, sách sử của
Thần tộc, hồi nhỏ chắc cũng đã được học qua một, hai cuốn rồi, có nhớ
bảy mươi hai danh tướng dưới trướng Đông Hoa cuối thời hồng hoang mà
sách sử ghi lại không?”
Manh thiếu gia không hiểu ý Liên tam điện hạ nhưng vẫn gật đầu, đây là một đề thi năm xưa mà chàng ta đã từng gặp phải, vì năm đó không trả lời được câu này nên nhiều năm sau vẫn in đậm trong trí nhớ. Nghe nói bảy mươi hai vị danh tướng kia tôn Đông Hoa là
chủ soái, nếu chọn bất kỳ một người nào trong số đó ra, cũng địch được
vài Thiên tướng vô dụng của Thiên tộc thời nay, vô cùng lợi hại.
Liên tam điện hạ mỉm cười khách khí: “Những thần tướng thuở hồng hoang kia
chịu thuần phục dưới trướng của Đông Hoa không chỉ vì ngài đánh trận
giỏi, có thể ngồi vào vị trí bá chủ thiên hạ, nếu chỉ dựa vào pháp lực
vô biên thì không được”, chàng chỉ chỉ tay vào đầu của mình: “Còn phải
dựa vào cái này nữa.”
Nói xong, chàng đưa tay lên, trên không
trung hiện ra một bàn cược, biến ra cây thương Kích Việt – thứ binh khí
luôn mang theo bên người, nhẹ nhàng đặt cược vào Đông Hoa, tươi cười với Manh thiếu gia và Tiểu Yến: “Hai vị, mời đặt cược.”
Phượng Cửu không biết bản thân mình đã chìm nổi trong giấc ngủ bao lâu rồi.
Mặc dù thần trí luôn trong trạng thái mơ mơ màng màng, không biết rõ điều
gì đang xảy ra xung quanh, nhưng thi thoảng nàng cũng có chút cảm giác.
Nàng dường như được ai đó ôm trong lòng.
Nàng cảm thấy bản thân
mình biết người đang ôm nàng là ai, nhưng không hiểu tại sao lại không
thể nhớ ra được. Mũi nàng thấp thoáng ngửi thấy mùi bạch đàn, mùi hương
này cũng khiến nàng cảm thấy quen thuộc. Nhưng sự quen thuộc này lại như cách một màn sương mờ khiến nàng cảm thấy nghi hoặc.
Sau khi
được ôm chặt hồi lâu, dường như nàng được đặt xuống một nơi vô cùng mềm
mại. Nàng cảm thấy được nằm như vậy dễ chịu hơn, lười biếng để mặc hai
cánh tay ôm nàng muốn làm gì thì làm.
Bởi vì trong phần lớn thời
gian, ý thức của Phượng Cửu rơi vào trạng thái mông lung, hơn nữa, cảm
giác đau đớn trên cơ thể dội đến từng cơn, bình thường chỉ cảm thấy mệt
mỏi rã rời chứ không hề thấy đau đớn, được nằm như thế này vừa hay rất
hợp với ý nàng, cũng có thể coi là thoải mải.
Nhưng vẫn có
những khi cơn đau ập tới, hơn nữa còn rất khó chịu, nàng không giỏi chịu đau lắm, nàng đoán rằng lúc đau quá chắc cũng đã kêu đau. Mỗi khi cơn
đau lên tới đỉnh điểm, luôn có một cánh tay vững chãi đỡ nàng dậy để
nàng tựa vào, bón cho nàng từng thìa từng thìa thứ gì đó. Thứ này tanh
nồng mùi máu, không hề dễ uống, nhưng vừa vào tới cổ họng, cơn đau liền
giảm đi rất nhiều, nàng cảm thấy đây hẳn là một thứ rất tốt.
Khi
nàng bị sặc, liền có người khẽ vỗ lưng cho nàng; khi nàng trằn trọc,
liền có người nắm chặt tay nàng; khi nàng rên rỉ, liền có người ôm nàng
vào lòng. Vì vậy nàng thường xuyên rên rỉ, không có việc gì cũng rên rỉ, nhớ ra liền rên rỉ.
Khi thần trí tỉnh táo hơn một chút, nàng
liền cố gắng suy nghĩ xem người đang chăm sóc cho mình có thể là ai,
cách chăm sóc này rất ân cần chu đáo, nàng cảm thấy người này rất có
tiền đồ. Nhưng mỗi lúc như vậy, tâm trí nàng lại bắt đầu trở nên mơ hồ.
Thời gian như dòng nước chảy, dần dần trôi đi lặng lẽ. Thần trí của nàng
luôn có phần xáo trộn, hình ảnh của rất nhiều người quen bắt đầu lướt
qua trước mắt nàng như mây khói. Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở một quý
phu nhân trong trang phục sang trọng, phong tư đẹp đẽ. Quý phụ nhân đó
chính là mẫu thân của mẫu thân nàng, là lão lão (bà ngoại) của nàng –
Phục Mịch tiên mẫu. Nàng có chút choáng váng.
Lão lão của nàng lúc này đang ngồi ở tiểu hoa sảnh trong nhà, bàn luận điều gì đó với mẫu thân nàng.
Phục Mịch tiên mẫu, lão lão của nàng, nhìn bề ngoài mặc dù vô cùng dịu dàng
và thân thiện nhưng thật ra lại là một vị tiên mẫu lợi hại giỏi tính
toán, đại sự trong cuộc đời của bà là phải gả mấy người con gái của mình vào những nơi tốt đẹp. Nhờ sự tính toán chu toàn của bà, bảy người con
gái quả nhiên đều đã được gả đi một cách ổn thỏa, thực sự là một thành
công. Nhưng sau khi gả hết con gái đi rồi, vị tiên mẫu này lại bắt đầu
thường xuyên cảm thấy cô đơn trống trải.
Trống trải suốt một, hai nghìn năm, một ngày nọ, đến ngày mừng thọ lão gia (ông ngoại) của
Phượng Cửu, phụ thân nàng đưa cả nhà tới chúc thọ nhạc phụ. Phụ thân đưa nàng tới trước mặt Phục Mịch tiên mẫu mời trà, vị tiên mẫu cô đơn đứng
trên đỉnh cao thành công của cuộc đời lập tức mừng rỡ phát hiện ra rằng
Phượng Cửu – cô cháu ngoại lớn nhất của bà năm nay đã được hơn ba vạn
tuổi.
Ở tuổi này, có thể bắt đầu tìm cho nàng một đấng phu quân rồi.
Từ đó, tiên mẫu lại tìm được mục tiêu theo đuổi mới trong cuộc đời của
mình, tới làm khách ở nhà con gái lớn thường xuyên một cách khác thường.