Old school Swatch Watches
Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người

Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322224

Bình chọn: 8.00/10/222 lượt.

ó thể tới.” Nghĩ tới những điều này, trong mắt của hắn có chút thâm trầm.

“Ý anh nói Tần Phong cũng là hồ ly tinh?” Lần này cô hứng thú.

“Bảo bối, em là cô gái của anh, không thể đánh chú ý tới trên người đàn ông

khác.” Nhìn vẻ hứng thú trong mắt cô, hắn vô cùng không vui, hắn bỗng

hoài nghi mình làm như vậy rốt cuộc có đúng không.

“Cái gì

“không” chứ, người ta chỉ tò mò chút thôi.” Hắn đem cô trở thành loại

người nào vậy. Cô không nhịn được, cấp cho hắn một ánh nhìn rất ư xem

thường.

“Bảo bối, nhớ, em là cô gái của Bạch Kiểu Thiên

anh, hơn nữa chỉ có thể là của anh, người khác đừng mơ tưởng, nếu để cho anh biết em có tên đàn ông khác, anh liền giết hắn, hơn nữa còn vĩnh

viễn giam cầm em ở bên cạnh anh.” Bạch Kiểu Thiên đe dọa nói. Ngẫm lại,

hắn chỉ vừa nghĩ cô có người đàn ông khác liền đau lòng, đừng nói nếu có thật sẽ như thế nào, khi ấy hắn nhất định sẽ điên mất.

Mạn Mạn run rẩy, ánh mắt của Thiên thật khủng khiếp.

“Bảo bối đừng sợ, anh chỉ vì quá yêu em, anh không thể dễ dàng tha thứ cho

việc bảo bối của anh bị người khác vấy bẩn.” Nhìn thấy sự sợ hãi trong

mắt cô, hắn có chút tự trách, hắn tại sao có thể làm Mạn Mạn sợ hắn đây.

“Em biết, Thiên, em yêu anh.” Cô biết Thiên đã phải khổ cực đến thế nào, cô lại không phải kẻ ngốc, cô đương nhiên thấy rõ, hơn nữa cô phát hiện cô rất yêu hắn.

“Bảo bối em nói cái gì?” Bạch Kiểu Thiên vui mừng hỏi, hắn có nghe lầm không.

“Em yêu anh.” Mạn Mạn lại nói thêm một lần.

“Bảo bối, anh cũng yêu em, nhưng là… bảo bối em có thể nói thêm một lần không?.”

“Không thể.”. Cự tuyệt thẳng

“Bảo bối nghe lời, một lần nữa, nói một lần nữa đi.” Một con hồ ly không ngừng kiên trì.

“Không nói.”

“Bảo bối…”

“Không nói chính là không nói.” Đánh chết cô cũng không nói, thật mắc cỡ chết

đi được, thật không biết cô mới vừa bị con ma nào ám, thế nhưng lại nói

ra một lời xấu hổ đến vậy

“Bảo bối…”

“Không.”

“Bảo bối…” “Phong, Thiên sẽ không bị nguy hiểm đúng không?” Mạn Mạn mặt nhàm chán

bò tới trên bàn, Thiên đã đi mấy ngày rồi, một chút tin tức cũng không

có. 0 Kể từ ngày cô và Khoái Khoái bị Thiên đưa tới chỗ Phong, nói cái

gì là vì an toàn của hai người, chỉ khi cô và con trai đi theo hắn, hắn

mới an tâm. Chẳng còn cách nào khác, dù gì cũng là lòng tốt của người

ta, cô cũng đành phải thời thời khắc khắc đi theo hắn, làm cho mọi người ở công ty đều cho rằng cô là bà xã của Phong.

“Yên tâm đi, anh ta không có việc gì.” Tần Phong ngẩng đầu khỏi văn kiện nhìn Mạn

Mạn, vẻ mặt cô rõ rất nhàm chán. Khẽ mỉm cười, mấy ngày nay hắn quả thật làm cô nhàm chán đến mức muốn hỏng rồi.

“Rất nhàm chán à?”

“Ừ, ách, không phải, em quấy rầy anh sao?” Vốn muốn thừa nhận, nhưng cô

không thể quấy rầy đến công việc của hắn. Nhưng là, cô thật sự rất nhàm

chán.

“Ha ha, chờ anh chút, anh xem văn kiện xong liền dẫn

em cùng Khoái Khoái đi chơi.” Hắn cũng không muốn vạch trần lời nói dối

của cô.

“A, tốt quá.” Mạn Mạn vui vẻ hẳn lên. Nhưng ngay

sau đó lại nghĩ đến một việc, bèn hối tiếc gãi gãi đầu, “Có làm trễ nãi

công việc của anh?”

“Ha ha, không có sao, cũng đã xong rồi, đi thôi.” Vừa nói xong, hắn liền dắt tay của cô đến chỗ của Linh Linh

để đón Khoái Khoái. Mạn Mạn do phản ứng chậm chạp nên cũng không phát

giác việc bị Tần Phong dắt tay có cái gì đó không đúng, trong quan niệm

của cô, bạn bè cầm tay cũng chẳng có gì là lạ.

Khi bọn họ

cùng xuất hiện, Khoái Khoái ở phòng làm việc của Linh Linh nhìn hai

người nắm tay nhau bèn nhíu mày một cái, không khỏi lo lắng thay cha,

người phụ nữ óc bé như chim này, mẹ ơi, mẹ không phát giác có gì không

ổn sau =.=.

“Bảo bối, chú Tần muốn dẫn chúng ta đi chơi

đấy.” Mạn Mạn hào hứng chạy đến trước mặt con trai. Tần Phong nhận thấy

hơi ấm nơi bàn tay biến mất, trong lòng một hồi mất mác, nhưng hắn rất

nhanh liền che giấu chúng. Chỉ cười híp mắt nhìn cô gái trông giống nhóc con kia.

Khoái Khoái nhận ra được tia sáng mất mác lóe lên trong mắt Tần Phong, nhưng nhóc không nói gì, chỉ nhìn mẹ vui vẻ,

“Chúng ta đi chơi sẽ không sao chứ?” Mặc dù là hướng về phía mẹ nói,

nhưng nhóc kỳ thật là đang hỏi Tần Phong.

“Oh, đúng rồi,

Phong! Chúng ta có nên đi chơi như vậy không?” Cô cùng Khoái Khoái ở đây cũng đã làm phiền Phong không ít rồi, cô không thể làm phiền hắn hơn

nữa.

“Ha ha, sẽ không, bọn họ không to gan như vậy đâu, cứ

yên tâm đi chơi thôi.” Cho dù là gặp nguy hiểm, hắn cũng sẽ vì cô ngăn

chặn tất cả, hắn chỉ muốn thấy nụ cười của cô.

“A, thật

sao, bảo bối, con nghe chưa, Phong nói có thể, đi thôi, chúng ta đi

chơi.” Những ngày qua cô nhàm chán đến mức sắp hỏng rồi.

Khoái Khoái lắc đầu một cái, mẹ của nhóc khi nào mới có thể lớn lên đây. e3

Nhưng, nhóc vẫn rất biết điều, đi theo bọn họ ra ngoài.

“Bảo bối, con muốn đi đâu chơi đây, chú Tần nói rồi, muốn đi nơi nào cũng được.”

“Tùy.” Nhóc không có ý kiến.

“Nói một chút đi?” Thiệt là, mấy đứa trẻ nhà người ta không phải khi nghe

người lớn nói sẽ dẫn mình đi chơi liền vui mừng cực kỳ ư, sao Khoái

Khoái nhà cô lại như vậy, nhóc quá… quá thành thục, không được,