Polly po-cket
Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người

Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322332

Bình chọn: 8.00/10/233 lượt.

sao em vẫn dễ dàng xấu hổ như

vậy.” Bạch Kiểu Thiên trêu đùa nói, thật ra thì hắn rất thích biểu tình

này của Mạn Mạn.

“Ghét, ai là vợ chồng già với anh hả?”

“Không phải em sao, chẳng lẽ còn có người nào khác?”

“Em không phải.”

“Thật tổn thương tới tim anh, bà xã không còn quan tâm anh rồi.” Nói xong, hắn làm ra bộ dáng rất thương tâm.

Quá không biết xấu hổ, một người đàn ông lại có thể làm ra loại dáng vẻ

này, đáng chết, hắn sao lại làm cho người ta cảm thấy hắn tuấn tú như

vậy, quả nhiên, trai đẹp chính là trai đẹp, vô luận làm chuyện gì đều

rất hút hồn. Mạn Mạn ở trong lòng hung hăng khi dễ mình, cô thế nhưng

luôn dễ dàng bị mị lực phái nam thần phục.

Bạch Kiểu Thiên nhìn cô gái hoa si mình rất ư hài lòng, điều này làm hắn rất ư thỏa mãn lòng hư vinh của đàn ông. Hoan ái đi qua, Bạch Kiểu Thiên ôm thật chặt Mạn Mạn vào trong ngực.

“Bảo bối, trong tộc xảy ra chuyện, anh phải trở về.” Vốn không có ý định nói chuyện này cho cô biết, nhưng không nói, cô không chừng càng lo lắng

hơn, hắn đã nghĩ thật lâu, rồi vẫn quyết định nói sự thật cho cô, hắn

không muốn để người thứ ba nói cho cô biết chuyện này.

“Xảy ra chuyện gì?” Mạn Mạn kinh ngạc.

“Bảo bối đừng nóng vội, nghe anh nói.” Bạch Kiểu Thiên ôm chặt cô, quý trọng mỗi một phút giây trước mắt.

“Vâng.” Mạn Mạn bình tĩnh lại, ngoan ngoãn để hắn ôm vào trong ngực.

“Còn nhớ rõ chuyện Khoái Khoái bị thương không?”

“Không phải do ăn trộm làm sao?” Mạn Mạn nghi ngờ hỏi.

“Không phải, hai bố con anh sợ em lo nên không nói cho em biết sự thật.”

“Vậy là ai?” Lông Mạn Mạn dựng đứng.

“Đừng nóng vội bảo bối, hãy nghe anh nói.”Hắn biết một khi nói cho cô, cô sẽ có loại phản ứng này.

“Vậy anh nói mau.” Gấp chết cô, bọn họ bình thường đâu có cùng ai kết thù oán, tại sao lại có người muốn tổn hại tới bọn họ.

“Điều này phải bắt đầu từ một chuyện rất xưa, còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?” Bạch Kiểu Thiên mặt nhu tình nói.

“Nhớ, dĩ nhiên nhớ.” Mạn Mạn mặt thẹn thùng, nhớ lại chuyện xưa, cô sao lại

có thể nghĩ mình đang nằm mơ, hơn nữa khi ấy giống như mình quyến rũ

anh, chuyện “thối” như vậy, cô dĩ nhiên nhớ rồi.

“Ha ha….. a.”

“Cười cái gì cười, không cho cười.” Mạn Mạn hung dữ nói, sau khi sự việc xảy

ra, hắn thế nhưng xóa đi trí nhớ của cô, làm cô ngây thơ, nghĩ mình bị

người ngoài hành tinh bắt, hơn nữa còn rất tin. Vì chuyện này, cô bị

Linh Linh chê cười thật lâu.

“Được, được, anh không cười.” Hắn cưng chiều tiểu bá đạo cô.

“Thế còn được.” Mạn Mạn cao ngạo ngẩng đầu. Bạch Kiểu Thiên đối với bộ dáng

này của cô, chỉ cưng chiều cười cười, chỉ cần cô vui là tốt rồi.

“Tốt lắm, ngoan ngoãn nghe anh nói.”

Mạn Mạn lập tức ngoan ngoãn, Bạch Kiểu Thiên đối với biểu tình của cô, vẫn như cũ, cưng chiều cười cười.

“Hồ Tộc chia thành rất nhiều tiểu tộc, nhưng chỉ do một tộc trưởng duy nhất thống trị, tựa như hoàng triều thời cổ đại, chia đất nước thành rất

nhiều tiểu khu, nhưng chỉ do một hoàng đế thống trị. Tộc trưởng chúng ta cũng giống như hoàng đế cổ đại, ngôi vị đều do con trưởng đời sau kế

thừa. Tộc trưởng hiện nay là cha anh, cho nên ngôi vị hoàng đế đời sau

sẽ do anh thừa kế.”

“Vậy về sau anh phải kế thừa ngôi vị

hoàng đế ư?” Mạn Mạn có chút thấp thỏm hỏi, nếu quả thật như vậy, hắn

phải chăng sẽ bỏ rơi cô.

“Bảo bối yên tâm, anh sẽ không rời xa em.” Cho dù rời đi, hắn cũng sẽ mang cô theo cùng, hắn còn lâu mới có thể rời xa cô.

“Anh nói thật?” Mạn Mạn vui vẻ hỏi, nghĩ tới ngày hắn rời xa cô, lòng cô liền cực kì đau đớn.

“Thật! Bảo bối.” Hắn thật mừng, phản ứng của Mạn Mạn chứng minh cô đã thích hắn.

“Thiên, anh thật tốt.” Cô tặng cho hắn một cái ôm thật kiêu. Bạch Kiểu Thiên ôm chặt cô, hôn lên môi cô.

“Người của Hồ Tộc vẫn luôn sống rất ôn hòa, cho đến mấy trăm năm trước, một kẻ có dã tâm rất lớn xuất hiện, từ đó Hồ Tộc cũng không còn thái bình, hắn không ngừng mở rộng lực lượng, nghĩ tới một ngày ngồi lên vị trí tộc

trưởng. Lần Khoái Khoái bị thương này, chắn chắn là do người của hắn ta

phái tới, anh là con trai duy nhất của phụ hoàng, mà Khoái Khoái lại là

con trai duy nhất của anh, chỉ cần diệt trừ đi cha con anh, hắn sẽ dễ

dàng ngồi lên vị trí Tộc trưởng hơn rất nhiều. Lần này anh nhất định

phải trở về xử lý, anh quyết không cho phép bất kỳ người nào tổn thương

hai mẹ con em.” Trốn tránh lâu như vậy, cũng đến lúc phải về tiếp nhận

vận mệnh của mình rồi.

“Dẫn em cùng đi đi, em không yên lòng.” Mặc dù cô không thể giúp hắn, nhưng chỉ cần để cho cô nhìn hắn, cô mới có thể yên tâm.

“Bé ngốc, anh cũng muốn, nhưng tình thế bây giờ anh vẫn chưa rõ ràng lắm,

mang theo hai mẹ con em, anh không chắc mình có thể bảo vệ tốt hai

người, anh quyết không thể mạo hiểm, anh đáp ứng em, anh sẽ bình an trở

lại, đến lúc đó anh liền mang theo hai mẹ con em về, để cho em thăm thú

nơi anh ở, nếu như em không thích cuộc sống ở đó, chúng ta liền trở về.”

“Nhưng…”

“Bảo bối đừng nói “nhưng” nữa, anh sẽ giao hai mẹ con em cho Tần Phong, chỉ

có năng lực của anh ta mới có thể bảo vệ tốt hai mẹ con em, những người

đó nhất định còn c