
à có cậu! – Anh Cả nói.
- Bảo chú Hai từ nay không được tuỳ tiện đánh người.
- Thưa cậu Tám, anh em cháu vốn lành hiền, quả thực thằng ấy khinh người quá quắt, chúng cháu mới ra tay.
- Có đánh đừng đánh vào đầu, cứ nhè mông đít mà nện cho nát đít ra!
- Cậu Tám, theo cậu thì nó dám làm gì không?
- Chuyện này thì…
Họ thì thào. Kim Cúc bò lên bậu cửa sổ, ghe tai sát giấy dán cửa, lắng nghe.
- Văn Linh mới mười bảy, không được đăng ký… - Tào Kim Trụ nói.
- Đi cửa sau được không?
- Các vị làm như vầy là xui tôi phạm sai lầm?
- Lan Lan mới mười sáu, càng không thể.
- Có thể sửa hộ khẩu của Văn Linh, nhưng hộ
khẩu của Lan Lan thì chịu, không cùng xã, bàn tay có to cũng không che
được mặt trời!...
- Bảo nó ra đây, tôi có vài lời vói nó – Lưu Gia Khánh nói to, ông ta đã líu lưỡi.
- Gọi nó ra đây! – Lưỡi bố cũng đã líu lại.
Cô vội vàng rời bậu cửa sổ nằm xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu.
Tiếng chân cà nhắc cà nhót ngày càng gần, cô lẩn trong bóng đêm, run lẩy bẩy.
Thoáng cái đã là cuối tháng chín âm lịch, sự
giám sát của bố mẹ và hai anh trai nới dần, buổi tối không khoá cổng,
ban ngày cho cô đi ra ngoài. Anh Cả tăng cường đối xử tốt với cô, cách
đây không lâu, còn mua cho cô một đôi giầy da lợn. Cô không thèm ngó,
quẳng luôn xuống gầm giường.
Sáng 25 tháng Tám, anh Cả nói: “Em đừng quanh
quẩn trong nhà nữa, đi cắt đậu với anh. Anh Hai em hôm nay đi nắm than
cho nhà Trợ lý Dương, mình anh làm không xuể.”
Kim Cúc nghĩ một thoáng, tìm liềm, theo anh trai ra đồng.
Hai tháng không ra khỏi nhà, đồng ruộng không
nhận ra được nữa. Cao lương phơi bông vàng rộm: ngô đã khô bẹ: đậu đã
vàng lá. Trời xanh thẳm, đồng ruộng mênh mông. Ngọn Chu nhỏ lởm chởm như một chiếc quạt dựng ngược, xanh sẫm ở chỗ tận cùng của cánh đồng. Những con chim lạc tổ kêu giữa từng không, tiếng kêu thảm thiết khiến cô chua xót.
Anh Cả lúi húi cắt đậu, bên chân thọt kéo lê
rất lạ, khiến cô không nỡ nhìn. Cái chân thọt liên quan mật thiết đến số phận của cô. Hai tháng trời sống trong cảnh giam hãm, rất nhiều lần cô
mơ thấy cái chân dị tật ấy đè lên ngực khiến cô nghẹt thở, hốt hoảng
vùng dậy, dậy rồi nước mắt ướt đẫm.
Liền kề vạt đậu nhà cô, là ruộng ngô của Cao
Mã. Ngô đã già, vẫn chưa thu hoạch. Cao Mã, anh đi đâu thế?... Cô nhớ
lại cảnh tượng mùa hè năm ngoái: Cao Mã cao to lừng lững, miệng huyr1
sáo, dềnh dàng đi tới chuyện trò dăm câu rồi gặt tiểu mạch giúp cô.
Tiếng nói của anh hình như vẫn quanh quẩn đâu đây. Nghĩ ngợi miên man,
bất giác cô run lên bần bật. Anh Cả và anh Hai vác ghế đánh Cao Mã,
tiếng ghế nện trúng đầu trầm đục vẫn còn vẳng bên tai cô, nếu cô không
nhìn thấy tận mắt, cô không thể nghĩ rằng anh Cả bình thường dịu dàng
vui vẻ mà lại tàn nhẫn đến thế!
- Em à, nếu mệt, ra đầu bờ mà nghỉ, mình anh tà tà cũng được.
Khuôn mặt nhăn nhó, khoé mắt đầy những nếp răn, đồng tử màu xám nhạt, ánh mắt dái dại, nhưng đằng sau cái vẻ ngây dại
đó ẩn chứa một cái gì không thể biểu đạt bằng lời. Nó như cái chân thọt
của anh, đầy sẹo, phát dục không đầy đủ. Nó là sự bất hạnh, mà bất hạnh
khiến người ta thương xót. Nhưng nó cũng rất xấu, xấu xí khiến người ta
ngán ngẩm. Tình cảm của cô đối với anh Cả giống như đối với cái chân
thọt của anh, lúc thương lúc ghét, ghét cộng với thương, mâu thuẫn ấy cứ giày vò cô.
Ruộng ngô nhà Cao Mã rung lên xào xạc, làn gió
mát ùa tới, thoạt đầu thổi bay tóc cô, tiếp đến là trong quần áo, mát
lạnh cơ thể cô.
Nỗi nhớ Cao Mã khiến cô không dám nhìn ruộng
ngô, nỗi nhớ Cao Mã khiến cô muốn nhìn ruộng ngô bằng được. Gió không
dừng, ruộng ngô xào xạc không yên. Râu ngô đã khô, thân cây đã già khiến chúng không thể dập dềnh trước gió như hồi trẻ, lá xanh mềm mại như dải lụa họp thành làn sóng xanh tươi mát… Nghĩ vậy cô muốn khóc. Giờ đây
chúng thẳng đuỗn, gió chỉ có thể làm chúng run rẩy, không thể khiến
chúng ngả nghiêng.
Lá đậu khô vàng cũng kêu loạt soạt,vài chiếc
cuốn theo chiều gió. Quả đậu già đâm đau tay. Cô thở dài nhìn hai bàn
tay mềm mại do hai tháng trời không lao động, nguyên do vì đâu mà thở
dài, chính cô cũng không rõ. Cô cảm nhận được anh Cả đang liếc xéo cô,
cô càng ghét anh, càng nhớ Cao Mã. Cô cắt như một cái máy, một con thỏ
vọt ra dưới lưỡi liềm. Nó chỉ to bằng nắm tay, hai mắt đen láy. Con thỏ
chạy rất chậm. Cô quẳng liềm, chạy hai bước, con thỏ rúm người lại, hai
tai áp sát lưng, hình như nó sợ. Cô ngồi xổm, dùng mộ tay chụp lấy nó.
Khi nắm đôi tai của nó, cô giật mình vì một sự đồng cảm vô cùng ấm áp
trào lên từ trái tim. Đôi tai sao mà mềm mại, như hai cánh hoa trong
suốt. Cô sợ rách tai nó, nên chụp giữa hai lòng bàn tay, cái bụng mềm
mại chạm vào lòng bàn tay, còn cái miệng thô thô thì rụt dèthở hít cạnh
bàn tay khiến cô cảm động sâu sắc.
- Lấy dây buộc nó lại, chưa chắc nuôi đã sống! – Anh Cả đứng bên nói.
Cô thò tay vào túi tìm dây buộc.Không có. Cô
thất vọng nhìn quanh. Anh Cả cởi dây giày, lẳng lặng buộc chân con thỏ,
buộc rất chặt. Cô bất thần nhìn cái bàn chân của bên chân thọt, lớp bụi
đen bám trên đó đen bóng như sơn.