Cầu Vòng Trên Thiên Đường

Cầu Vòng Trên Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321465

Bình chọn: 7.00/10/146 lượt.

ng ca?

-Iris.

Cổ họng hắn nóng ran, nỗi hân hoan vì được nhìn thấy Iris bất giác biến mất. Hắn liếc sang Hải Như lúc này cũng đang chăm chú nhìn. Tự dưng hắn ước gì mình có thể bốc hơi ngay lập tức.



-Vậy ra… Iris là học trò của anh?

Hải Như kết luận sau câu chuyện mà hắn vừa kể, hiển nhiên hắn nói sự thật trong suốt phần đầu câu chuyện… trừ đoạn cuối. Người Iris run bần bật, mắt nó có vẻ đỏ hơn bình thường nhưng nó không nói gì.

-Ừm –Hắn gật, đoạn quay sang Iris –Bé con à, lúc nãy Gia Hy có gọi cho anh để tìm em. Đừng nghịch nữa, Gia Hy lo lắm.

Tất nhiên hắn nói dối, Gia Hy chưa từng gọi cho hắn. Iris dần ngước mặt lên, mắt đã chuyển sang màu đỏ. Tim Dĩnh Phong bắt đầu đập thình thịch, lần này không phải vì Iris mà vì hắn đang lo sợ thật sự. Hắn cố không liếc sang Hải Như. Cô hẳn cũng đang rất ngạc nhiên. Nếu Hải Như hỏi hắn sẽ trả lời thế nào? Hắn không quen nói dối Như, thể nào hắn cũng lộ ra mất. Rồi Hải Như sẽ thế nào đây.

Đôi mắt hắn nhìn đau đáu vào Iris, mồ hôi vã ra. Nước mắt Iris bắt đầu tuôn xuống, nó đã không kềm được cảm xúc của mình. Nó ôm lấy Dĩnh Phong, người hắn cứng đờ ra.

-Dĩnh Phong ca. Em thật sự không chịu nổi chị Gia Hy nữa. Em đến sống với anh có được không?

Nước mắt Iris rơi xuống vai hắn. Hắn biết nó đang khóc thật, từng giọt từng giọt khiến mũi hắn cay xè đi. Nếu có thể, hắn thà buông xuôi tất cả để khóc cùng nó. Tay hắn bất giác vuốt lên lưng nó.

Cảm giác này…

Hắn ước gì có thể tồn tại mãi mãi…

.

Nhưng rồi cuối cùng hắn cũng gỡ tay nó ra. Từ tốn, hắn lau đi nước trên mặt nó. Hắn vỗ đầu nó, khẽ cười:

-Ngốc ạ, Gia Hy chỉ là lo lắng cho em thôi. Đi, anh đưa em về.

Nó cúi mặt, không đáp.

.

Khoảng khắc đó…

Qủa tim của nó và hắn đều nhói đau.



Dĩnh Phong chở Iris về nhà. Việc nó không nói gì khiến hắn thầm cảm kích. Hắn vốn không quen nói dối, nhưng nếu vì bản thân mình mà khiến người khác phải nói dối thì còn tệ hơn.

Hắn đưa nó vào nhà, thắp sáng căn biệt thự vốn bị nhấn chìm trong bóng tối rồi nhét vào tay nó một cốc nước để nó trấn tĩnh lại.

Vậy thôi sao?

Nước mắt nó không ngừng rơi. Hắn vờ như không nhìn thấy. Hắn quay đi, giọng run run:

-Anh đã gọi cho Gia Hy. Cô ấy và Văn Tường sẽ về ngay thôi. Mọi thứ sẽ ổn.

Sẽ ổn…

Thật không?

Hắn muốn bỏ chạy. Hắn sợ, rất sợ việc nán lại đó thêm chút nữa thôi sẽ khiến nước trên mi hắn chực tràn ra. Nhưng đồng thời hắn lại cảm thấy mình hèn nhát. Một thằng như hắn lại không có gan đối diện với 2 người con gái sao?

Iris đã thôi khóc, Nó bước đến và ôm lấy hắn từ phía sau. Phải rất cố gắng nó mới tránh được tiếng nấc dài. Hắn nghe giọng nó thỏ thẻ:

-Dĩnh Phong ca, anh nói cho Iris biết đây chỉ là một giấc mơ đi. Chỉ cần em mở mắt ra là mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Phải không anh?

Hắn thở dài, quay lại đối mặt với nó. Đôi mi sưng húp của nó khiến tim hắn quặn đau. Hắn nói từng tiếng một:

-Iris à. Hải Như thật sự là bạn gái của anh.

Iris lùi lại một bước. Dù đã chuẩn bị trước nhưng những lời này thốt ra từ chính miệng Dĩnh Phong vẫn khiến nó đau gấp bội phần. Nó cười cười, đôi mắt trơ đi, cố tìm chút hy vọng.

-Vậy… anh có yêu chị ấy không?

Mắt hắn nhòe đi. Hắn xoay người, tránh mặt đối mặt với ánh mắt đó. Một lần nữa hắn sợ. Nỗi đau đè nén khiến hắn không thở nổi nữa.

-Em biết, anh không yêu chị ấy đúng không? –Iris nói, nụ cười trên môi nó thoáng chốc trở nên ngây dại

Hắn nuốt nước mắt. Không thể để mọi sự thế này, hắn phải làm cái gì đó.

-Nếu anh lo sợ chị Gia Hy và Văn Tường ca, không sao cả -Iris tiếp, nó nắm chặt tay hắn –Chúng ta sẽ cùng nhau bỏ trốn. Em không sợ gì cả, em chỉ cần anh bên cạnh…

-Cô điên đủ chưa?

Hắn bất thần vùng ra khỏi tay Iris khiến nó mất đà ngã xuống. Trong một thoáng, hắn định đỡ nó lên nhưng rồi hắn dừng lại được. Hắn quát vào mặt nó.

-Tất cả những gì cô thấy ban nãy là sự thật. Hải Như, cô gái đó là bạn gái tôi, là người duy nhất tôi muốn cưới và chung sống trọn đời trọn kiếp này. Cô hiểu không? Tất cả chỉ là một vở kịch thôi. Hạ màn rồi.

-Em không tin.

Iris lồm cồm bò dậy. Nước mắt nó thấm ướt cả góc sàn. Nhìn thấy cảnh ấy hắn chỉ có thể đưa mắt sang nơi khác, sợ mình lại không kiềm được lòng mà ôm lấy nó.

-Cho dù anh có nói thêm trăm lần, ngàn lần em cũng không tin. Những gì chúng ta đã trải qua không thể nào là giả dối được –Iris nói –Có phải là chị Gia Hy ép anh không? Hay là Văn Tường ca?

-Đủ rồi –Hắn đáp dứt khoác. Đoạn hắn nhìn thẳng vào mắt nó, nhếch mép cười, cố giăng ra bộ mặt đểu cáng nhất có thể –Nếu cô đã yêu tôi đến vậy thì chấp nhận làm tình nhân của tôi đi.

Hắn dấn lên một bước. Gương mặt bạo tàn đó cuối cùng cũng làm Iris hoảng sợ. Nó hơi lùi lại.

-Dĩnh Phong ca…. Anh đang nói gì vậy?

-Tôi bảo cô làm tình nhân của tôi đi.

Hắn rít qua kẽ răng, vừa sấn tới trước vừa cởi cúc áo ra. Iris đã hiểu ra ý hắn, nó định vụt chạy nhưng hắn rất nhanh, đã túm lấy nó rồi quẳng lên ghế sofa dễ như quẳng một cái gối vài mươi ký. Khi nó chưa kịp phản ứng thì hắn đã giữ chặt lấy nó.

-Làm tình nhân của tôi, giống như thế này. Khi tôi cần tôi sẽ tới tìm cô. Vài năm nữa tôi


Teya Salat