
“Ở đời không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới…”
So với những người ở cùng lứa tuổi mà nói, Dĩnh Phong từng là một chàng thanh niên cực kỳ sáng giá.
17 tuổi Phong đã là học sinh giỏi 11 năm liên tiếp, thi trường đoạt giải trường, thi quận đoạt giải quận, thậm chí khi đi thi toàn quốc chàng ta cũng chẳng kém cạnh ai khi rinh về được giải 3 môn Toán kèm theo hàng tá giải khuyến khích khác. Bạn bè nhìn cậu với cặp mắt thán phục xen lẫn ganh tị, bọn con gái thì trầm trồ ngưỡng mộ, khi đó không tờ báo học đường nào xuất bản mà lại không có đôi dòng về cậu, đôi khi là chiễm chệ ngay trên trang nhất. Điểm thêm vào ánh hào quang vốn được tô vẽ quá nhiều ấy là cái ngày Dĩnh Phong nhận được tin mình được tuyển thẳng vào trường Đại học Quốc Gia.Cậu chỉ mới 17 tuổi, và cả tương lai rực rỡ vẫn còn dang tay đợi cậu bước đến…
Thế nhưng, đó lại là câu chuyện của 5 năm về trước.
…
Trên con đường vắng, ánh đèn vàng hắt xuống vỉa hè, tạc lên bóng một thanh niên cao lớn nhưng mảnh khảnh, gương mặt hốc hác. Có lẽ, hiếm ai chạm mặt hắn lúc này lại có thể nhận ra đó chính là cậu học trò ưu tú Dĩnh Phong năm nào.
Không còn khoác lên mình chiếc sơ mi trắng, mang cặp kính với điệu bộ thư sinh, Dĩnh Phong của ngày hôm nay râu tóc xồm xoàm, cơ thể hắt lên mùi nhớt mà đứng xa năm thước vẫn có thể cảm nhận được. Hắn đi khệnh khạng, di chứng từ một tai nạn đã cướp đi của hắn hơn cả một gia đình, vừa đi vừa hắt hơi không ngừng.
-M.K. Không biết lại mắc chứng gì. –Hắn nói lẩm bẩm trong khi kéo cánh cửa sắt gara lên. Tay hắn giật lại theo phản xạ khi chạm phải bịch cháo nóng đang cầm, nhưng nhìn thấy bóng cô gái đang nhỏm dậy là hắn lại cười nhẹ, giọng dịu dàng hẳn.
-Em thấy sao rồi? Đã đỡ chút nào chưa?
Hải Như ho khù khụ.
-Đã bảo anh bao nhiêu lần rồi, có khá giả gì đâu mà lại đi mua đồ ở ngoài. Ở nhà em tự nấu cháo ăn cũng được mà.
-Em bệnh vậy thì sức đâu mà hành với chả cháo –Hắn gạt đi –Coi ra tình hình em không ổn lắm. Bỏ đi, anh đưa em vô bệnh viện.
-Chỉ ho xoàng ấy mà. Mua thuốc uống vài hôm sẽ…
Hải Như không nói hết câu vì cơn ho đột ngột. Dĩnh Phong ngồi xuống cạnh cô, tim hắn thắt lại khi nhìn cô ho hết cơn này đến cơn khác. Nếu có thể, hắn thà rằng người ngồi đó là hắn.
Hải Như không chỉ là người yêu hắn, cô còn là ân nhân của gia đình hắn, là người đã cứu vớt cả cuộc đời hắn.
Dĩnh Phong vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày định mệnh đó, ngày cả gia đình hắn quyết định tổ chức chuyến du lịch để thưởng cho chiến công vào Đại học của hắn. Nhưng chuyến du lịch lại trở thành thảm họa. Tàu hỏa bị trật bánh. Mẹ hắn trở thành một trong những người đầu tiên bị xác nhận đã chết, hắn bị thương nhẹ ở chân trong khi cha hắn may mắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần, nhưng lại bị liệt nửa người.
Lúc ấy hắn không hề biết, chuỗi ngày đen tối chỉ mới bắt đầu.
Cha hắn từ ngày bị tai nạn đâm ra đổi tính, tài sản gia đình lần lượt đem đi cầm cố, số để chữa bệnh cho ông, số khác trả cho những món nợ cờ bạc mà ông vướng phải. Chưa đầy 2 năm, Dĩnh Phong cùng cha mình trở thành kẻ vô gia cư.
Từ vị thế của một chàng công tử lúc nào cũng chỉ biết học và học, hắn bắt đầu lao vào công việc để kiếm tiền. Ban ngày hắn làm nhân viên chạy bàn trong một quán café nhỏ, đêm đến lại dạy kèm cho vài đứa học trò gần nhà. Những buổi học trên lớp của hắn thưa dần. Đến năm thứ hai bị cắt học bổng, số tiền còm cõi một sinh viên như hắn kiếm được đã không còn đủ để trả tiền nhà, tiền học cũng như thói cờ bạc của cha hắn.
Thế rồi, chính trong những ngày u tối đó, hắn gặp được Hải Như.
Hải Như xuất hiện giống như nàng tiên trong cổ tích, cô không chỉ cho cha con hắn một nơi để trú ngụ trong gara mà cô làm việc, trả nợ cho cha hắn, lại khuyên hắn tiếp tục với việc học vốn đang dang dở.
Hắn đến với Hải Như như thể đó là điều hiển nhiên, dù cô lớn hơn hắn hẳn 2 tuổi, không bằng cấp, sống tạm bợ bằng công việc sửa ô tô.
Cuộc sống của cả hai trôi đi nhàn nhạt. Ngày hai buổi hắn đến trường, đêm đến phụ Như sửa xe. Hải Như làm việc cật lực để chu cấp tiền học cho hắn lẫn nợ cờ bạc của cha hắn, cuối cùng mắc phải bệnh viêm phổi mãn tính. Hắn, một lần nữa phải tạm dừng việc học để chăm lo cho cả Như lẫn cha hắn.
Vào một hôm Dĩnh Phong đi làm về, hắn nhìn thấy cha hắn ngã vật khỏi xe lăn –tắt thở, trong khi Hải Như ngồi lẳng lặng ở một góc với vẻ mặt thất thần, vai áo cô bị ré rách một mảng. Hắn chẳng nói chẳng rằng, bảo cô đi thay áo, thu dọn mọi thứ có thể, rồi nhấc điện thoại gọi xe cấp cứu.
Người ta kết luận cha hắn vô ý ngã đập đầu xuống đất chết, hắn cũng chẳng hé nửa lời. Đám tang ông, hắn rơi vài ba giọt nước mắt rồi thôi.
Với hắn, người cha mà hắn biết đã chết cùng mẹ từ rất lâu rồi.
Cuộc đời dạy hắn nhiều thứ phải thích nghi. Dần dần, hắn trở thành một con người khác hẳn. Hắn nóng nảy, cáu bẩn với những người xung quanh mình, hệt như cái cách cha hắn đối xử với hắn. Rồi hắn bỏ học, nghiện rượu, nghiện thuốc lá, hắn thay đổi nhiều đến nỗi bản thân hắn cũng không nhận ra. Thứ duy nhất còn sót lại… có lẽ chỉ có tình yêu với Hải Như.
Chí ít, Hải Nh