
t đầu cùng Vũ Như hẹn hò, hắn đã lo lắng sẽ có một ngày như thế, mình không thể lựa chọn sự nghiệp cùng tình yêu, hắn đem hết khả
năng cố gắng chăm sóc tình cảm hai người, không nghĩ tới ngày này vẫn
tới.
Như Như của hắn cuối cùng vẫn rời hắn mà đi.
Nếu như ban đầu hắn chưa từng bắt đầu đoạn cảm tình này. . . . . .
Có khả năng sao?
Hắn cười khổ.
Lần đầu nhìn thấy cô, hắn liền không có cách nào tự kiềm chế
lún sâu, biết rõ mình không có khả năng truy đuổi tình yêu, hắn vẫn ngu
ngốc đâm đầu vào.
Nhưng bây giờ, xuất hiện kết quả mà hắn không muốn thấy nhất.
Hắn cứ như vậy buông cô ra sao?
Phòng khám khoa phụ sản Hinh Tâm ——
Vũ Như cô độc ngồi trên băng ghế chờ của phòng khám, tay nắm
chặt chiếc điện thoại màu trắng bạc, đôi mắt sưng bạc thi thoảng lại
nhìn về cửa ra vào phòng khám.
Sợ hãi bị người quen bắt gặp, cho nên Vũ Như cố tình chọn phòng khám cách xa trung tâm này.
Cô không chịu nổi ánh mắt khác thường của người khác.
Cũng chính vì thế, cô mới có thể ngay sau khi chia tay với Tề Thiếu Yến, hôm nay dứt khoát đến phòng khám, cho dù ngàn vạn lần không
muốn, đau đứt từng khúc ruột nhưng cô không có đủ can đảm chưa chồng mà
chửa.
Cô quá quan tâm ánh nhìn người khác với mình, tuyệt đối không thể để hình tượng nhu thuận nghe lời của mình bị hủy bỏ trong mắt bạn
bè người thân.
Thậm chí cô không dám cho ba mẹ, chị em biết chuyện này, nếu
họ biết cô bị một người đàn ông qua lại đã lâu lừa gạt đến mức có thai,
sẽ cỡ nào thương tâm? Mà mặt của cô biết đặt nơi nào đây? Cho nên, bất
kể giờ phút này, nội tâm có bao nhiêu sợ hãi cùng bất an, cô vẫn lựa
chọn một mình đối mặt tất cả.
Mặc dù cô đã quyết định nói tạm biệt với tiểu sinh mệnh trong bụng, nhưng trong trí óc vẫn mơ hồ mong đợi Tề Thiếu Yến bất chợt gọi
đến, nói cô không cần bỏ đi đứa nhỏ, mong đợi Tề Thiếu Yến sẽ xông tới
ngăn cản cô lên bàn mổ.
Cho dù điện thoại của hắn gọi không thông, nhưng cô vẫn chưa
từ bỏ ý định, nhắn tin cho hắn, cho hắn biết địa chỉ phòng giải phẫu.
Làm như vậy, vừa cho hắn biết cô sẽ không dùng đứa nhỏ trói buộc hắn,
đồng thời cũng muốn cho hắn cơ hội thay đổi lần cuối.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô càng thêm thất vọng.
Không những Tề Thiếu Yến chưa từng xuất hiện ở phòng khám, mà một cuộc điện thoại cũng không có.
Đinh Vũ Như, mày quá ngu xuẩn rồi! Cô không khỏi thầm đau lòng tự giễu, hai mắt sưng đỏ, lần nữa chứa chan nước mắt.
Tối hôm qua người đàn ông này nói còn chưa đủ rõ ràng sao?
Hắn không cần đứa nhỏ, vừa không có ý định cũng không thích hợp. . . . . .
Cô vẫn còn mong đợi cái gì?
Cô tới phòng khám bỏ đi đứa nhỏ, không phải là hắn mong đợi
sao? Hắn sao có thể đi ngăn cản cô? Có lẽ thấy được tin nhắn của cô,
hiện tại hắn còn đang âm thầm vui vẻ đó.
“Đinh Vũ Như tiểu thư, mời vào.”
Y tá gọi tên, cắt đứt suy nghĩ của cô.
Nắm chặt điện thoại, nhìn cửa phòng khám một lần cuối, cô không hề do dự nữa, chấp nhận đi vào phòng khám bệnh.
Bên ngoài, trời trong nắng ấm, ánh mặt trời chói mắt.
Sau khi tiến hành phẫu thuật, Vũ Như rốt cuộc cũng bước ra
khỏi phòng bệnh u ám. Cũng không biết là do bị tra tấn mệt mỏi, hay do
ánh sáng quá chói, bất chợt cô rất muốn ngất xỉu.
Cô vội vàng vịn vào một cái cây bên đường dành cho người đi bộ, tránh cho mình gục thẳng xuống đường.
Đau quá!
Bất kể là vết thương sau phẫu thuật hay là vết tiêm trên cơ
thể, luôn khiến cô có cảm giác mờ mờ ảo ảo đau đớn, không ngừng tấp lại
thần kinh mẫn cảm của cô. Giống như Eve trộm ăn trái cấm, bị Thượng Đế
vô tình trách tội.
Chỉ là, tại sao gánh tội luôn là phụ nữ, mà không phải mấy tên đàn ông gây họa kia?
Người đàn ông tổn thương kia có biết bây giờ cô phải chịu ngàn vạn đau đớn như nào sao?
Khẽ thở dài, cô đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, chuẩn bị đi đến ven đường gọi taxi.
“Đinh tiểu thư, cô vẫn khỏe chứ?”
Đang hoảng hốt, bên người cô lại thêm một người.
“Ơ, là cậu. . . . . .” Cô kinh ngạc không thôi, lái xe của Tề Thiếu Yến, Trần Hoành Thái cư nhiên xuất hiện trước mắt cô.”Làm sao cậu lại ở chỗ này?”
Đột nhiên gặp người quen, Vũ Như không khỏi kinh hoảng, nhưng mà vừa nghĩ tới thân phận của Trần Hoành Thái, cô lập tức trấn định
lại. Hắn là con trai bà vú của Tề Thiếu Yến, là người thành thật đáng
tin, là người bên cạnh mà Tề Thiếu Yến tin tưởng nhất, sự xuất hiện của
hắn cũng không làm lộ bí mật được.
“Là thiếu gia muốn tôi tới đón cô, đưa cô về nhà nghỉ ngơi.” Trần Hoành Thái rất nhanh giải thích.
Từ lời của hắn, Vũ Như lập tức hiểu ra Tề Thiếu Yến đã đọc được tin nhắn của cô.
Chỉ là. . . . . .
“tại sao hắn không tới?” Giọng nói của cô hết sức khổ sở.
Đứa bé này cũng không phải của Trần Hoành Thái, hắn gọi cậu ta tới làm gì?
“Thiếu gia hôm nay có việc cực kì quan trọng, cho nên không
thể phân thân.” Theo giao phó của Tề Thiếu Yến, Trần Hoành Tháu máy móc
trả lời.”Ngài ấy dặn cô nghỉ ngơi cho tốt, hôm nào rảnh được sẽ qua thăm cô.”
Hội đồng quản trị hôm nay liên quan đến thành bại sau này của Tề Thiếu Yến, đương nhiên hắn phải dốc toàn lực ứng phó, trấn giữ tại
trận, tuy