
“Em ăn gian!” Biết cô đoán được quà tặng, hắn không khỏi cười chỉ trích.
“Mô hình, là khối gỗ chế mô hình phòng ốc!” Cô hưng phấn tuyên bố đáp án.
Đối với tình yêu nhiệt liệt với kiến trúc như cô, quà tặng này, so với dây chuyền, vòng tay, còn ý nghĩa gấp nghìn lần.
Nhìn thấy cô vui vẻ, hắn cũng cảm động lây.
“Ha ha, vậy còn không cảm ơn anh cho tốt sao?” Hắn ám hiệu chỉ chỉ vào má mình.
“Cám ơn.” Cô tràn đầy vui vẻ, bỏ hộp quà xuống, nghiêng người tặng cho anh một cái hôn rõ kêu.
Hắn meo meo cười một tiếng, thuận thế kéo cô vào trong ngực, chọc cho cô nũng nịu kêu lên.
“Anh——” tiếng kinh hô rất nhanh liền bị nụ hôn nóng bỏng của hắn chặn lại.
Ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, hắn bừa bãi cướp hết ngọt ngào trong miệng cô, cho đến khi cô vô lực xụi lơ trong lòng hắn.
“Nơi này. . . . . . Là phòng ăn mà. . . . . .” Cô thở dốc nhắc nhở hắn.
“Ai bảo em mới vừa ăn gian!” Hắn khẽ cắn vành tai nhỏ của cô.”Đây coi như là trừng phạt nho nhỏ cho em thôi.”
“Anh cũng không có nói là không thể lắc xem mà. . . . . .” Cô đỏ mặt cãi lại.
“Còn cãi chày cãi cối hửm?” Ngón tay cái nâng lên cằm nhỏ của cô.”Cẩn thận anh trừng phạt thêm lần nữa bây giờ!”
Cúi người, hắn làm bộ lại muốn hôn cô lần nữa.
“Đừng. . . . . .” Cô cười né tránh, bàn tay mảnh khảnh hoàn
toàn chận lại miệng hắn đưa tới.”Em cũng có quà tặng muốn tặng cho anh.”
“Em?” Trong nháy mắt ngưng động tác, hắn bật cười ra tiếng.”Hôm nay cũng không phải là sinh nhật anh.”
“Ai nói chỉ có sinh nhật thời điểm mới có thể tặng quà?” Cô
nũng nịu kháng nghị.”Huống chi. . . . . . hôm nay em muốn đưa quà tặng
rất đặc biệt.”
“Vậy sao?” Hắn tò mò.”Quà tặng đâu?”
Trộm nhìn xung quanh, trừ bó hoa và quà tặng cho cô, Tề Thiếu Yến không có phát hiện ra cái gì.
“Ở chỗ này.” Cô nói nhỏ, bản năng sờ sờ bụng của mình.
“Nơi nào?” Hắn không hiểu hỏi ngược lại: “Em đặt ở trong túi sao?”
Hiện trường, trừ túi sau lưng cô, không còn cái gì có thể đựng đồ.
Cô lắc đầu một cái, hai gò má ửng hồng.
“Nói mau!” Hắn tò mò mau chết rồi. ?
“Em. . . . . .” Cô vòng tay lên cổ hắn, ở bên tai hắn nói nhỏ.
“Cái gì? Anh không nghe thấy.” Thanh âm của cô giống như mèo kêu, trừ hơi thở, còn cái gì anh cũng không nghe được.
Mặc dù đã tập nói trong lòng không dưới trăm lần, nhưng thời
điểm cần nói thành lời, thế nhưng cô lại thẹn thùng muốn chết, lời nghẹn trong cố họng.
Cô đành hít sâu một hơi, chuẩn bị nâng không khí tối nay lên cao trào.
“Em. . . . . .” Nàng từng chữ từng chữ nhẹ nhàng khạc ra: “Mang, thai !”
Mang thai?
Cô mang thai?
Lần này hắn nghe rất rõ ràng, tuyệt không bỏ sót, từng chữ như sấm đánh vang trời, làm anh trời đất quay cuồng, trợn mắt há mồm.
Làm sao lại như vậy? Hắn luôn làm biện pháp phòng hộ rất tốt, không có lý nào lại như vậy? Chẳng lẽ là…….
Đúng rồi! Đột nhiên hắn nhớ tới có đôi lần gì đó hắn quá nóng lòng, có lẽ đôi lần đó lại trúng thưởng rồi…….
Đáng chết! Hắn làm sao sẽ phạm phải loại sai lầm này chứ?
Hắn không khỏi ảo não tự trách, kể từ đây chuyện sẽ trở nên
cực kì khó giải quyết, bây giờ hắn căn bản không có điều kiện chấp nhận
tình huống này.
“Anh. . . . . . Sao vậy?” Vũ Như ngơ ngác nhìn sắc mặt tái xanh của Tề Thiếu Yến, tâm tình lập tức rơi vào đáy cốc.
Tại sao có thể như vậy?
Hắn không hề hưng phấn xoay quanh, cũng không có mở miệng cầu hôn với cô, càng không có ôm cô mãnh liệt hôn, không có một chút vui
sướng của người được làm baba, phản ứng của hắn hoàn toàn ra ngoài dự
đoán của cô.
Chẳng lẽ nói. . . . . . Hắn không muốn nghe được tin này?
Từ hắn cứng còng thân thể cùng sắc mặt âm trầm, nàng đã bén
nhạy cảm thấy Tề thiếu yến là không thích hợp. Từ thân thể cứng nhắc
cùng sắc mặt âm u của hắn, cô đã nhạy bén cảm nhận được Tề Thiếu Yến
không thích hợp.
Nhưng là tại sao có thể như vậy? Hắn luôn miệng nói yêu cô,
trong lòng chỉ có cô, đã như vậy, tất nhiên hắn cũng phải yêu sinh mệnh
kết tinh tình yêu hai người, tại sao phản ứng của hắn lại hoàn toàn trái ngược như thế? Chẳng lẽ tình yêu bất diệt của hắn chỉ là dụ dỗ lừa gạt
cô? Đáy lòng của hắn căn bản không hề có cô?
Phải không? Chẳng anh chỉ là loại công tử bột chuyên dụ dỗ lừa gạt phụ nữ sao?
Vũ Như không dám nghĩ thêm nữa.
“Em lúc nào thì biết?” Trầm mặc hồi lâu, Tề Thiếu Yến rốt cuộc mở miệng, thanh âm vô cùng âm u.
“Mới vừa hai ngày.” Cô thành thật trả lời.
Mi tâm hắn nhíu chặt .”Đã bao lâu?”
“Cái gì?” Cô không rõ ràng ý tứ của hắn.
“Anh nói mang thai đã bao lâu?” Hắn gầm nhẹ.
“Một tháng. . . . . .” Cô bị sợ tới mức cả người run lên, sắc mặt trắng bệch, bời vì Tề Thiếu Yến chưa từng dùng loại ngữ khí hung ác này nói chuyện với cô.
Vậy còn tốt! Sắc mặt xanh mét của hắn hơi hòa hoãn chút.
“Ngày mai anh sẽ an bài bác sĩ, em đi lấy nó xuống.” Hắn đã
nghĩ xong đối sách, bây giờ hắn tuyệt không thể bị đứa bé này ràng
buộc.
Lấy xuống? Hắn thật sự không cần đứa nhỏ này?
Nhìn hắn nói chuyện như chuyện người ta, lòng cô vỡ tan thành từng mảnh.
“Tại sao?” Cố kìm nén giọt nước mắt sắp tràn mi, cô cố gắng
tìm kiếm ở hắn một lý do, một lý do không phải chứng minh