
ăn cái gì?” Hắn hỏi.
“Anh quyết định là tốt rồi.” Tâm tư của cô cũng không ở chỗ này.
“Hôm nay là sinh nhật em đó.” Hắn nhắc nhở cô.
“Em cái gì cũng được mà, thật đó.” Cô ước gì mau mau gọi xong đồ ăn, không thể chờ đợi tới lúc thưởng thức vẻ mặt hưng phấn khôn tả
của hắn.
“Vậy cũng tốt!” Hắn gọi phục vụ tới, thuận miệng gọi mấy món
ăn yêu thích của cô .”Như vậy được chứ?” Hắn gọi xong đồ ăn, lần nữa hỏi ý kiến của cô.
Cô cười híp mắt gật đầu.”Đều có thể mà.”
“Em . . . . .” sau khi phục vụ rời đi, hắn tỉ mỉ quan sát
cô.” Hôm nay em sao thế? Vì sinh nhật rất vui vẻ sao? Nếu không có vẻ lạ lạ thế nào ấy?”
“Có sao?” Rượu ngon chìm dưới đáy, cô không muốn nhanh như
vậy đã tiết lộ tin mừng này, mặc dù cô cơ hồ đã muốn nhịn không được
rồi.
“Có.” Hắn liếc mắt liền nhìn ra hôm nay cô khác thường.
“Vậy cũng tốt!” Cô hít một hơi thật sâu, hướng tới hắn vẫy vẫy tay.”Anh qua đây.”
“Làm gì?” Hắn còn chưa làm theo.
“Anh qua đây một chút thôi!” Vũ Như lôi cánh tay rắn chắc của hắn, kéo hắn đến trước người.”Em cho anh biết, em. . . . . .”
Trong lúc cô đang chuẩn bị nói ra bí mật trong lòng, đột nhiên, cô phát hiện chỗ cổ áo hắn, có vết đỏ gì đó.
Cái đó đúng. . . . . . Cô trợn to mắt, tựa đầu tiếp cận gần hơn.
Tốt lắm giống như là. . . . . . Son môi!
Không! Sẽ không!
Cô không dám tin, tự nhận là mình hoa mắt nhìn nhầm vết mực
đỏ thành dấu son môi đỏ chói, vì vậy hướng mũi tới, cơ hồ dán lên cổ áo, lập tức cô ngửi được một mùi mỹ phẩm đặc biệt.
Sắc mặt cô nhanh chóng biến đổi.
Kia đích thị là vết son môi, cô cũng không có oan uổng hắn.
Nhưng là tại sao. . . . . . Tại sao trên cổ áo hắn sẽ dính vết son môi phụ nữ đây?
“Em làm sao vậy?” Thấy cô tựa vào người mình, hơn nửa ngày không có động tĩnh, Tề Thiếu Yến nghi hoặc buông cô ra xem xét.
“Trên người anh. . . . . .” Cô hoang mang nhíu mày, chỉ chỉ vào cổ áo của hắn.
“Sao thế?” Trái tim xẹt qua một tia bất an, nhưng Tề Thiếu Yến theo hướng cô chỉ, sờ sờ cổ áo
Đây là. . . . . .
Nhìn chằm chằm vào dấu đỏ nhàn nhạt trên ngón tay mình, Tề Thiếu Yến không khỏi âm thầm mắng chó chửi mèo trong bụng.
Đây nhất định là vừa nãy, lúc Thi Lệ Nhân dựa vào mình lưu lại đây.
“Đó là cái gì?” Vũ Như không muốn hỏi, nhưng lòng hiếu kỳ ép cô tìm ra đáp án.
“Đại khái là vết son môi đi!” Chứng cớ rõ ràng như thế, hắn sẽ không xuẩn đến mức nói đó là sốt cà chua.
Cô cắn môi nhìn hắn, im lặng không nói, không hề có tức giận rống to.
Cô đang chờ người đàn ông này cho cô một lời giải thích.
Người phụ nữ chanh chua chửi đổng tuyệt đối không phải phong
cách của Đinh Vũ Như cô, cô tình nguyện trốn trong góc khóc thầm, cũng
sẽ không tùy tiện mắng chửi người một câu, nhất là người đàn ông cố yêu.
“ Hôm nay ở công ty có mấy khách hàng quan trọng người nước
ngoài, anh đi chiêu đãi bọn họ, mới đặc biệt dẫn bọn họ đi quán rượu.”
Tề Thiếu Yến cố làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, lời nói dối trơn
tuột trên miệng hắn. “ Anh theo họ ngồi một lát, liền vội vàng chạy tới
đây, nhưng mà vẫn tới muộn mất.”
Hắn cầm lên khăn ăn, ra sức lau chùi cổ áo.
“ Đại khái là nữ tiếp viên của quán nhiệt tình quá mức, ở
trong phòng hỗn tạp như vậy, mới lưu lại vết này, em ngàn lần vạn lần
đừng nghĩ sai nha, anh cũng không phải kẻ gặp dịp thì chơi đâu.”
Hắn nói rất hợp tình hợp lý, vốn là phó tổng tài nghiệp vụ,
tất nhiên cần phải chiêu đãi khách hàng, hơn nữa anh thật sự bị muộn,
dường như trong lời nói dối lại mang thêm vài phần chân thật, làm cho
người ta khó phán đoán được thực hư thế nào.
Lấy công lực của hắn, để dỗ dành, lừa gạt cô gái đơn thuần trước mắt này, tuyệt đối dễ như trở bàn tay, vô cùng lành nghề.
“Là thế sao?” Nghe hắn giải thích, ngược lại cô có chút
ngượng ngùng.”Vậy anh không có đi tiếp khách hàng quan trọng sao? Em có
làm cản trở công việc của anh không?”
Mặc dù cô rất yêu thích được ở chung một chỗ với anh, nhưng cũng không muốn vì mình mà ảnh hưởng công việc của anh.
“Đừng lo lắng, có những nhân viên khác tiếp bọn hắn là được
rồi.” Hắn nhéo cằm nhỏ của cô.”Tối nay anh chỉ muốn ở cùng em, trong
lòng anh, em so với bọn hắn còn trọng yếu hơn nhiều.” ?
Nghe thế, mắt cô lại thêm sáng long lanh.
Còn có cái gì so với việc được anh coi trọng làm cô vui vẻ hơn đây?
Thấy cô không truy cứu nước, hắn âm thầm cảm tạ trời đất, vội vàng đem món quà đã chuẩn bị trước, muốn dời đi lực chú ý của cô.
“Đoán một chút xem anh mua quà gì cho em?” Hắn đem hộp quà đặt lên bàn.
“Đây là. . . . . .” Cô tỉ mỉ quan sát, nghiêng đầu suy ngẫm.
Quà tặng đựng trong một hộp lớn hình chữ nhật được trang trí
tỉ mỉ, phần lớn hộp quà trong bách hóa đều là bộ dáng này, thật sự làm
cho người ta khó đoán ra được bên trong chứa cái gì huyền bí.
“Có thể nâng lên nhìn sao?” Cô nghĩ dùng sức nặng phán đoán.
“Dĩ nhiên có thể.” Hắn hì hì cười một tiếng.
“A, có chút nặng. . . . . .” Cô thử một chút, phát hiện đồ không tính là nhẹ.
“Đoán được không?” Hắn thúc giục.
Cô lắc lắc hộp, bên trong truyền đến tiếng khối gỗ tiếng va chạm đều đều. . . . . .
Làm cho hai mắt cô sáng rực như sao.