Polly po-cket
Câu Được Con Rùa Vàng

Câu Được Con Rùa Vàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323412

Bình chọn: 9.5.00/10/341 lượt.

xuống, toàn thân tôi như

kiệt quệ

- Là

thật sao? – Doctor Hoàng vừa vào đến cửa, tôi đã túm lấy áo anh mà hỏi.

- Thật!

– Doctor Hoàng ái ngại đáp.

- Tại

sao anh ta lại đến tìm anh? Tại sao không đến bệnh viện?

- Anh

ta ngại sự thật bị phanh phui, anh ta đến đây là do có người giới thiệu!

- Thế

có chữa được không? – Tôi ôm hi vọng hỏi.

- Khó

lắm, trong nước chắc chắn không chữa được! – Doctor Hoàng dìu tôi ngồi xuống

ghế, rót cho tôi cốc nước nóng. – Lâm Sảng, sao em lại xúc động mạnh thế? Là

tiềm nhiệm của Lâm Diệu à?

Tôi

trợn mắt gắt:

- Anh

đãng trí à? Lần trước em uống rượu say gọi anh đến đón, chẳng phải anh đã gặp

anh ta rồi còn gì? Anh ta là ông chủ cũ của em!

Doctor

Hoàng xoa xoa cằm:

- Chẳng

trách cứ thấy quen quen! Ban nãy thấy hai người có vẻ không ưa nhau cho lắm, em

bị anh ta đuổi việc à?

- Em

đuổi anh ta thì có! Anh ta là chồng của bạn em, một tháng trước vì chuyện anh

ta ngoại tình nên bạn em đã ly hôn với anh ta!

- Ngoại

tình? Làm gì có chuyện đó? Hoàn toàn không thể? – Doctor Hoàng khẳng định chắc

nịch.

Đúng

thế, không thể nào có chuyện này, tất cả những chuyện này chỉ là để lừa Mạc

Lãnh thôi. Hóa ra yêu một người có thể yêu đến mức độ này.

Tôi gọi

điện cho Bầu Trời, điện thoại đổ chuông rất lâu anh ta mới bắt máy.

- Tổng

giám đốc Ngũ....- Tôi không kìm được nước mắt.

- Xin

lỗi anh! Tôi có lỗi với anh! Anh có thể tha thứ cho tôi không? Tôi không ngờ sự

tình lại thế này... Tổng giám đốc, xin lỗi a

- Lâm

Sảng, đừng nói với Mạc Lãnh!- Ngũ Dật Thiên buồn bã, giọng nói như nghẹn lại.

Tôi

ngồi thu lu trong góc, khóc không thành tiếng. Bầu Trời cố giành lấy quyền nuôi

con thực ra là bởi vì biết mình khó có thể sinh con được nữa, thế mà tôi lại ép

anh phải quỳ xuống trước mặt Mạc Lãnh lúc ở tòa, tôi đã làm gì thế này?

- Lâm

Sảng, đừng nói vậy, Mạc Lãnh có một người bạn tốt như cô tôi mới có thể yên tâm

được!- Bầu Trời an ủi.

- Lúc

đó anh tuyệt tình như vậy, tôi thật sự hận anh vô cùng. Tôi đâu ngờ anh lại có

nỗi khổ tâm riêng, nhưng mà tổng giám đốc, tại sao anh không nói cho Mạc Lãnh

biết, chẳng lẽ tình yêu cứ nhất định phải duy trì bằng tình dục ư?

- Lâm

Sảng, Mạc Lãnh nếu như biết chân tướng sự việc, chắc chắn sẽ không chịu rời xa

tôi. Nhưng liệu sau này cô ấy có hạnh phúc không? Lúc đó tôi tuyệt tình như vậy

là để khiến Mạc Lãnh không còn vấn vương và hi vọng gì, tình yêu sẽ nhạt nhòa

đi trong thù hận. Lâm Sảng, cô cứ coi như không biết chuyện gì cả, đừng nói với

Lâm Diệu chuyện này! cô hiểu chứ?

- Nhưng

mà tổng giám đốc, nếu như bệnh của anh trị khỏi, Mạc Lãnh lại tái giá rồi thì

phải làm sao?

- Tôi

không biết, cô đừng nói, tôi thực sự không biết. Nếu như lúc ấy cô ấy còn yêu

tôi, tôi sẽ giành lại cô ấy cho bằng được, mặc dù sẽ làm tổn thương một người

đàn ông khác. Tôi đã lên kế hoạch ra nước ngoài, nhưng bác sĩ Hoàng nói cơ hội

không nhiều, tôi sẽ thử xem sao!

- Tổng

giám đốc , tôi có thể đến thăm anh không? – Tôi rụt rè hỏi.

Do dự,

do dự rất lâu.

-

Không được! Lâm Sảng, xin lỗi, thật sự không được! –Bầu Trời khó khăn nói. Tôi

biết, tôi biết anh có chướng ngại về tâm lý, bời vì tôi đã biết được điều bí

mật mà anh khó mở miệng ra nhất

- Tổng

giám đốc Ngũ...- Tôi còn định nói gì nữa những anh đã cúp máy rồi.

Lại gọi

đến máy của Mạc Lãnh, hỏi cô ấy liệu có chấp nhận Lưu Hi Hoa không, Mạc Lãnh

tốt nhất nên nói hẳng với Lưu Hi Hoa, để cho cậu ta bỏ cuộc. Tôi lại hỏi Mạc

Lãnh, trong trường hợp nào thì cô mới tha thứ cho Bầu Trời? Mạc Lãnh nói:

"Trừ phi anh ta chết đi!" Tôi lặng lẽ cúp điện thoại.

Tôi

không biết có nên giữ bí mật này giúp Bầu Trời không. Tình yêu của tôi và Lâm

Diệu không nhận được sự chúc phúc của những người thân nhất trong gia đình anh

đã là điều bất hạnh lắm rồi, Mạc Lãnh rõ ràng có thể hạnh phúc mà sống tiếp,

Bầu Trời cũng như vậy. Tương lai của họ sẽ ra sao đây?

Lúc

này, chuyện của tôi và Lâm Diệu đã chẳng còn quan trọng nữa, điều tôi lo lắng

là nếu Mạc Lãnh chấp nhận sự theo đuổi của người khác mà bệnh của Bầu Trời cuối

cùng lại chữa khỏi, bọn họ liệu có thể tiếp tục được không? Nếu như họ tiếp

tực, vậy chẳng phỉa làm tổn thương một người đàn ông vô tội ư?

Tại sao

lại như vậy?

Đi mãi,

đi mãi, chân tôi dừng lại ở dưới cổng công ty của Lâm Diệu.

Tôi đã

từng nói sẽ không bao giờ bước vào đây, tôi từng nói nếu mẹ Lâm Diệu không đồng

ý, tôi quyết không bước vào công ty này một bước, nhưng hiện giờ tôi vẫn

đi vào, bởi vì tôi muốn gặp Mạc Lãnh.

Mạc

Lãnh có văn phòng riêng. Lâm Diệu đúng là rất chiếu cố cho Mạc Lãnh. Lúc bước

vào, tôi thấy Mạc Lãnh tay đang lật hồ sơ, mái tóc búi qua đằng sau gáy, vẻ mặt

hốc hác. Mạc Lãnh gầy đi nhiều, nhìn cô mà trong lòng tôi xót xa.

Tình

yêu ơi, đừng có giày vò người ta quá như vậy!

- Lâm

Sảng, sao cậu lại đến đây? Vừa mới cúp máy đã trông thấy người rồi! – Mạc Lãnh

nghe thấy tiếng mở của ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi liền nở nụ cười - Có

cần tớ gọi cho Lâm Diệu xuống đây không?

- Không

cần tớ đến thăm cậu thôi!

- Ngồi

đi!

- Bận

lắm hả