
ngồi dậy. Bàn tay của Hải đụng vào người Mỹ. Mỹ khẽ rùng mình nhưng nàng vẫn để yên không một chút chống cự. Hải thấy thích thú, dằn ngữa Mỹ ra hôn lia lịa vào mặt Mỹ. Mỹ cũng ôm chặt lấy Hải. Hải cuống lên trước Mỹ nhưng Mỹ như phát hiện ra điều gì nàng ngồi dậy khẽ nói:
- Ngoài cổng chưa đóng. Anh ra đóng cổng để em vô buồng, chớ ngồi ngoài nầy có người vô thì sao?
Hải gật đầu sung sướng. Chàng chạy ra khóa cổng, khóa cẩn thận trở vào thì Mỹ đã vô buồng rồi. Hải thấp thỏm lo sợ. Chân tay chàng run, trống ngực đạp mạnh. Hải len lén vào trong buồng. Buồng tối om từ ngoài nhiều ánh sáng bước vào. Hải thấy tối om, không nhìn thấy Mỹ đâu Hải vội gọi:
- Mỹ! Mỹ ơi...
Mỹ cười đáp:
- Vô đây, gọi chi mà lớn rứa, người ta nghe thì sao?
Hải nhìn vào chỗ phát ra tiếng nói, chàng thấy Mỹ đã nằm trên giường. Hải bước vội vào thì Mỹ đã kéo Hải ngồi xuống.
Hải thấy Mỹ nằm quay mặt ra, tay ôm lấy hông Hải, Hải vội quay lại ôm Mỹ nhắc bổng lên rồi đặt nàng vào trong. Hải nằm ghé bên Mỹ. Mỹ khẽ hỏi:
- Anh đóng cửa chặt chưa?
- Rồi?
- Anh làm em tức cười quá.
Hải luống cuống không biết làm cách nào để chiều người con gái xinh đẹp này được. Hải vụng về, ngượng nghịu nhưng rồi tất cả đều xong. Mỹ đau đớn cao mặt khẻ rên lên. Hải hùng hục như người giả gạo còn Mỹ thì trong đau đớn, trong sự tò mò.
Bổng từ bên ngoài vọng vào:
- Anh Hải ơi! Anh Hải có nhà không?
Hải hoãng sợ vùng vậy, lắng nghe rồi nói:
- Chết rồi cô Duyên đến.
Mỹ hốt hoảng hỏi:
- Làm sao được anh? Chết rồi, chị Duyên đến thì chết. Chị ấy biết mất...
Tiếng Duyên gọi lớn:
- Anh Hải có nhà không?
Hải sực nghĩ đến kế, chàng bảo với Mỹ:
- Em đi lối sau rồi ra đường hẽm xóm ông Cộ mà về thì Duyên không biết.
Mỹ hỏi:
- Còn anh đi đâu?
Hải đáp:
- Anh ra mở cửa cho Duyên. Duyên có hỏi em thì anh nói, em có đến cho bánh và kẹo nhưng đã về rồi!
Mỹ nghen:
- Không, em không muốn anh gặp chị Duyên...
- Nhưng bây giờ cô Duyên đến chẳng lẽ mình không ra thì cô ấy nghi hơn nữa.
Mỹ gật đầu:
- Gặp một lát thôi nghe. Thôi em về đây. À còn cái khăn của em ngoài đó nữa, anh lấy vô cho em đi.
Hải chạy ra lấy chiếc khăn vứt cho Mỹ, đợi cho Mỹ đi lối sau anh mới giã vò lên tiếng hỏi:
- Ai gọi đó?
Duyên cười đáp:
- Tuy đây anh Hải ơi! Làm chi trong đó mà gọi như hò đò không thấy ai lên tiếng hết?
Hải vờ đáp:
- A cô Duyên đó à! Buồn ngủ nên nằm ngủ quên hết, không nghe tiếng cô gọi:
Duyên cười nói:
- Hôm qua anh làm chi mà ban ngày lại phải ngủ... Sao anh không sang bên nhà tui chơi. Mở cửa tui vô với anh Hải...
Hải cố chần chờ cho Mỹ chạy thoát ra phía sao về lối ngã ông Cống, Duyên lại dục:
- Sao lâu rứa anh Hải. Anh làm chi trong đó...
Thấy Duyên vẫn còn cái tánh dành hành như khi nàng còn ở nhà vẫn làm nũng, vẫn bắt Hải phải chìu. Hải thấy thích thú khi nghe tiếng Duyên gắt với mình. Chàng ra mở cỗng gặp Duyên. Hải chào:
- Dạ thưa mợ Ấm...
Duyên sịu mặt liền, đi lại phía Hải bẹo vào tay Hải rồi nghiến răng hỏi:
- Đứa mô biểu anh gọi là mợ Ấm.
Hải không cười vẫn trơ trơ mặc cho Duyên véo.
- Thì cô là vợ của Ấm, con trai Quan Thượng thì phải gọi cô là mợ Ấm chứ còn chi nữa. Chính Thầy Cai bắt mấy đứa làm trong nhà gọi như thế nên tui cũng phải gọi như thế!
Duyên buồn rầu không đáp. Nàng vào trong nhà.
Vươn cổng lên, Hải mới lủi thủi vào nhà thì Duyên đã vô buồng. May khi ấy, trong buồng không có ánh sáng. Hải đi vào ngay thấy Duyên vô buồng bèn hỏi:
- Cô tìm ai?
Tiếng Hải gọi "cô" nặng chình chịch, đầy uất hờn. Duyên cười lẵng lơ đáp:
- Tui thích tìm ai thì tui tìm. Căn phòng nầy đáng lẽ là của tui đó nghe. Bây giờ tui vô không được à!
Hải buồn rầu không đáp. Chàng ngồi trên phản, vò điếu thuốc bà Cửu Ốc trong mãnh giấy bản, quấn sâu kèn rồi đốt lửa hút thuốc. Duyên mến Hải hơn bao giờ hết. Nàng khẽ hỏi:
- Anh Hải, Mỹ có qua bên ni không?
Hải khẻ gật đầu:
- Cô Mỹ qua cho bánh kẹo nói rằng của cô về cho...
Mạ và chị Cò Ty đâu? Anh vẫn mạnh đó chứ anh Hải!
Hải đáp lững lơ:
- Cám ơn cô, mạ tui và chị Cò đi vắng, còn tui thì nhờ trời từ khi cô đi lấy chồng đến giờ, tui mong cho mau chết mà không hiểu sao trời vẫn còn bắt tôi sống như thế... ni...
Duyên biết Hải đay nghiến mình. Nàng thở dài ngồi xuống chiếc phản và nói:
- Duyên số cả anh ơi. Em không ngờ em lại phải xa anh.
Hải mĩm cười chua chát:
- Có chi là không ngờ. Cô thích lấy chồng con quan, nhà giầu thì cô đi lấy chứ có ai buộc cô lấy đâu? Cô ra ngoài Huế là để đi mần chớ đâu phải lấy chồng?
Duyên buồn rầu, mắt rưng lệ:
- Thật không ai hiểu thấu hoàn cảnh của em. Đến anh cũng còn trách em như rứa thì thật là em không thể nào nói được nữa rồi...
Hải thấy Duyên nghẹn ngào mắt ứa lệ, chàng đâm thương hại Duyên nhưng lòng ghen tức vẫn còn trong lòng Hải, Hải khẻ thở dài im lặng...
Duyên lấy vạt áo lau nước mắt rồi quay đi với cặp mắt đỏ ngầu còn ngấn lệ đau thương. Hải nắm lấy tay Duyên khẻ hỏi:
- Duyên về rồi bao giờ đi?
Duyên đáp:
- Vài ngày anh ạ!
- Nhìn thấy bụng Duyên lú ra. Hải biết Duyên đã c