XtGem Forum catalog
Cậu Chó

Cậu Chó

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324532

Bình chọn: 7.00/10/453 lượt.

rồi còn phải gánh phân ra vải.

Vào đầu tháng hai, lúa cấy được một tháng thì hết nước, bà Cai phải nhờ người tát nước vào ruộng. Hải đến làm giúp bà Cai. Trời sáng trăng, Hải và Duyên đứng tát nước. Hai người vừa tát vừa nói chuyện quên cả mệt nhọc. Mỗi lần mõi, hai người gác gầu lên nghỉ ngồi bên nhau, dưới ánh trăng Duyên ngồi sát bên Hải. Hải e lệ rung sợ cầm tay Duyên. Cả hai đều không nói với nhau câu nào nhưng hình như họ đã thông cảm với nhau. Họ hẹn nhau ngày ăn hỏi, rồi ngày cưới. Họ nghĩ đến ngày rước dâu, ngày tế tơ hồng và đêm nhập phòng.

Duyên đẹp nhứt làng nên nhiều chàng trai nhòm ngó nhưng chẳng người nào được Duyên chú ý bằng Hải. Hải học hết bằng sơ học yếu lược Hải khỏe mạnh, đẹp trai, Thầy Cai cũng quí Hải. Mỗi lần có công văn hay có việc tính toán tiền thuế là Thầy Cai nhờ Hải làm giúp.

Mỗi lần Quan Huyện dục thuế, Thầy Cai phải nhờ Hải ngồi tính suốt đêm. Duyên nấu nồi chè đậu xanh mời Hải. Nàng chăm chỉ nấu nướng dưới bếp, Hải xuống bép hút thuốc. Duyên lấy đóm thắp lửa châm thuốc cho Hải, Hải lợi dựng, nắm lấy tay Duyên. Duyên im lặng không cưỡng lại, Hải cố cằm tay Duyên cho lâu. Hải run run cuối xuống hôn lên mái tóc Duyên.

Duyên e lệ sợ nhưng vẫn để cho Hải hôn. Hôn được Duyên Hải sung sướng như lớn hẳn người lên nhà thấy người khỏe hẳn ra làm việc sảng khoái.

Hải hy vọng cuối năm nay chàng sẽ nói với mạ chàng đem trầu cau đến hỏi Duyên thì tháng tư, có tin Duyên lên Kinh Đô làm trong nhà Cụ Thượng thân sinh Quan Huyện sở tại. Tháng sau lại có tinh Duyên đã lấy chồng. Chồng nàng là con trai của Cụ Thượng em Quan Huyện sở tại, Hải choáng váng buồn rầu. Hải muốn được gặp Duyên để hỏi cho ra lẽ, lý do vì sao Duyên bỗng chốc đi lấy chồng không cho ai biết dân làng không được miếng trầu đám cưới.

Hải chờ mãi vẫn không thấy Duyên về Hải thường đến nhà bà Cai Tổng Hương Thạnh để làm giúp. Vắng Duyên, Hải nói chuyện với Mỹ em Duyên, Kém Duyên hai tuổi. Trông Mỹ cũng xinh đẹp chẳng kém Duyên. Nhìn lâu có lẽ Mỹ còn đẹp hơn Duyên rất nhiều. Người Mỹ chắc nịch, da Mỹ trắng, uốn tóc đến nháu và dài. Đôi mắt bồ câu đen, lông mi dài trong thật tình tứ. Mỹ cũng có nhiều cảm tình với Hải.

Những ngày Hải sang làm giúp bà Cai. Mỹ thấy nói chuyện với Hải, nấu nước trà cho Hải uống, nhưng Hải không dám cầm tay Mỹ. Chàng lo sợ khi nghĩ đến khi cầm tay Duyên rồi khi chia tay chẳng ai nói với ai một lời. Nàng đi biền biệt đến nay cũng chưa thấy về. Hải không muốn Mỹ cũng đi như Duyên. Hải không dám cầm tay Mỹ. Nhiều lúc Mỹ cười với Hải. Mỹ bạo dạn hơn Duyên. Nàng nói năng lém lẫy hơn Duyên nên Hải càng quý Mỹ hơn.

Mỹ nhìn quanh trong nhà Hải không thấy ai bèn hỏi:

- Chị Cò Ty đâu anh Hải?

Hải đáp:

- Chị Cò Ty sang làng Bình Lập ăn giỗ rồi. Chị Cò mang cả mấy đứa cháu sang chơi với bà Cụ thân sinh ra chị ấy. Còn anh Cò Ty thì đi ra tỉnh mua lưới.

- Nhà chỉ có một mình anh ở nhà thôi à!

- Ừ chỉ có một mình tui ở nhà thật là buồn.

Mỹ hỏi:

- Hôm nay anh không đi mần đồng à?

Hải khẽ thở dài đáp:

- Có, tui đi làm về thì gặp Thầy Cai và cô Duyên đi xe ô tô về...

Mỹ cười nói:

- Thảo nào chị Duyên bảo với tui là có gặp anh ở quán bà Nhiêu.

- Ừ, tui gặp xe ô tô của Thầy Cai và cô Duyên ngay trước quán bà Nhiêu.

- Sao anh không sang bên nhà tui chơi. Mạ tui và chị Duyên vừa hỏi đến anh. Không thấy anh sang chơi. Mạ tui và chị Duyên vừa nói đến anh cho tui đưa sang biếu bác, chị Cò Ty và anh ít bánh kẹo.

- Cám ơn cô Mỹ...

Mỹ nhìn Hải bằng cặp mắt lẳng lơ đáp:

- Làm chi mà anh phải cám ơn.

Mỹ vừa nói, vừa đặt ít bánh, kẹo xuống bàn rồi nàng ngồi gần sát bên Hải khẽ nói:

- Sao tui trông anh buồn quá anh Hải à.

Hải đáp lững lờ:

- Làm chi mà không buồn cô Mỹ... Từ lúc trông thấy cô Duyên ngồi trên xe ô tô đi về làng, tui thấy tủi thân và buồn buồn. Nhớ lại ngày nào cô Duyên còn ở làng, thỉnh thoảng tôi đi tát nước với cô Duyên, bây giờ Duyên đã là bà Ấm, còn tui vẫn rứa...

Mỹ lắc đầu nói:

- Việc chi mà anh buồn, chị Duyên đi lấy chồng thì tui ở nhà. Tui có bao giờ xa anh đâu.

Rồi Mỹ như tức tối với thái độ của Hải đối với Duyên mà quên nàng:

- Tại sao anh lại nghĩ đến chị Duyên, còn tui thì sao?

Hải nhìn Mỹ cười:

- Cô rồi cũng lại như cô Duyên chứ gì nữa...

Mỹ véo vào tay Hải nghiến răng nói:

- Sao anh coi thường tui rứa. Tui khác chị Duyên khác...

Hải nhìn Mỹ đắm đuối.

- Có khác không? Hay là cũng thế mà thôi...

Mỹ véo mạnh vào tay Hải làm Hải la "ái" rồi vùng khỏi tay Mỹ nói:

- Anh đừng khinh tôi như thế! Anh nghĩ thế nào mà biểu tui cũng như chị Duyên.

Hải bạo dạn ôm lấy Mỹ kéo vào lòng chàng:

- Anh vẫn lo rồi đây Mỹ lại đi lấy chồng con quan mà bỏ anh.

Mỹ lắc đầu khẽ nói:

- Không, em yêu anh mãi mãi...

Nói rồi, Mỹ nghiêng đầu ngã vào lòng Hải. Hải ngây ngất trước sắc đẹp của Mỹ. Mùi thơm của mái tóc gội hoa mùi và mùi da thịt tiết trinh của người thiếu nữ nông thôn làm Hải thêm bạo dạn. Hải đã có kinh nghiệm ở Duyên. Hải sợ sệt khi gần Duyên nên ngày nay chàng mới mang hận rằng, vung trồng hoa để cho kẻ khác hái. Hải ôm sốc Mỹ