Old school Swatch Watches
Cậu Chó

Cậu Chó

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324134

Bình chọn: 8.5.00/10/413 lượt.

mới khổ. Cụ sẽ bị Cụ Bà hành hạ đau đớn, nhục nhã biết mấy. Lần này cụ định lỳ ra nhưng bản tính cụ đã sợ Cụ Bà từ lâu nên bất cứ phản ứng gì trước Cụ Bà đều phản ứng rất chậm. Cụ không làm sao nhanh trí cho được. Không ai hiểu vì sao nữa? Cụ Lớn không phải là người ngu dốt hay kém thông minh? Cụ là một vị Thượng Thư đầu Triều, dĩ nhiên cụ phải là bậc thông minh xuất chúng vì cụ đã làm cho từ Ngài Ngự rồi các Quan Tây, Quan Khâm Sứ, các Quan Toàn Quyền đều thích mê cụ hết...

Khi cô Chấp ra khỏi nhà rồi, Cụ Bà mới vẫy gọi Cụ Ông lại.

- Lại đây lão già dê...

Cụ ông khép nép đi lại. Cu Bà càng ứa gan hơn nữa:

- Ai làm chi mà ông làm như chuột thấy mèo ớ. Những lúc ông vô với con nhỏ đó ra sao, chứ ông cứ mạnh dạn cho rứa coi nào?

Mỗi câu hỏi của Cụ Bà bằng một lát dao đâm vào ruột. Cụ Ông cứ phải ngậm thinh không dám cãi. Bây giờ Cụ Bà muốn chi Cụ Ông vẫn phải chìu? Cụ Ông đang uất hận không hiểu đứa mô thóc mách để Cụ Bà biết chuyện vợ lẽ của cụ. Ðời cụ chẳng còn được bao lâu nữa, chỉ mong có một chút lối già như thế mà cũng không lọt được cặp mắt cú của mụ già quỷ quái này.

Cụ Bà nằm trên phản ngựa bóng loáng. Còn Cụ Ông rón rén trông thật thương hại. Điều may mắn cho đời Cụ Ông là mỗi lần hành hạ thân xác của Cụ Ông, Cụ Bà đều đóng kín cửa lại không cho đầy tớ bén lỏn đến đây.

Cụ Bà thấy Cụ Ông rón rén đi cất không lên bước, cụ đâm bực. Cụ nghiến răng ken két:

- Ối cao ôi, làm như là sợ lắm! Xển ra đi rồi. Bây giờ lộ cái bản mặt chuột ra thì mần bộ đến ghét...

Nói rồi, Cụ Bà với tay kéo mạnh Cụ Ông lại làm Cụ Ông ngã chúi xuồng gần như đè lên Cụ Bà, Cụ Bà đã tru lên vu vạ.

- A bây giờ ông đi với con điếm, ông mê con thằng Cai Khố Vàng ông đánh lại tôi phải không? Ối Trời đất cha mẹ ơi...

Cụ Ông cuống lên năn nỉ:

- Tôi đâu dám đụng đến bà. Bà lôi ngã chúi xuống mà đụng phải bà. Tôi lạy bà, bà muốn làm gì cũng được xin bà đừng la tui như thế oan cho tui lắm...

Cụ Bà lại bẻ quẹo lời Cụ Ông nói rồi tru lên:

- Oan á, bây giờ mi còn nói là oan à. Thế con gái thằng Cai Khố Vàng Hà Công Thinh kia là ai? À không phải, con này ghen bậy, con này vu oan cho Cụ Thượng Nhứt Phẩm triều đình. Như thế thì Cụ Thượng giết con này đi. Cụ Thượng làm giấy bỏ tù con này tha hồ Cụ Lớn đi suốt ngày đêm cũng được.

Cụ Ông không dám nói chi nữa. Thôi thì đành chịu vậy mặc cho Cụ Bà muốn hành hạ ra sao cũng được. Nói một lời thì Cụ Bà nói lại hàng trăm lời chịu làm sao thấu...

Cụ Bà thấy Cụ Ông ngồi im không trả lời. Nói lắm cũng mỏi miệng, bây giờ Cụ Bà nghĩ kế hành hạ Cụ Ông. Cụ Bà nhìn xung quanh coi có thứ gì có thể trói Cụ Ông lại nhưng tìm không thấy, bổng Cụ Bà nhìn cái tráp sơn đen mà Cụ Ông trước kia làm tráp đựng văn phòng tứ báo, Cụ Bà gật đầu đắc ý.

- Ðây rồi bây giờ chạy đi đằng Trời, mi sung sướng lắm thì phải khổ nhiều. Lúc mi với con đĩ rên rỉ thì bây giờ mi cũng rên đi cho tao coi... Đồ khốn nạn già rồi còn dê...

Nói đến đây Cụ Bà dí tay vào trán Cụ Ông làm Cụ Ông siêu vẹo người đi. Cụ Bà nắm tay Cụ Ông kéo lại.

- Lại đây.. Lại đây không nhích được cái bị thịt đó ư...

Cụ Ông vội vàng đứng dậy bước tới thì Cụ Bà lại tru lên:

- À mi định chạy à...

Cụ Ông vội cãi:

- Tui chạy đi đâu, bà la tui bắt tui ngồi xích lại gần thì tui xích lại.

Cu Bà vặn vẹo:

- Xích làm chi con này già rồi, không như con thằng Cai Khố Vàng đâu mà mi còn lăm le.

Cụ Ông thở dài não nuột, lời nào cũng bị Cụ Bà bắt bẻ thà im đi cho xong. Cụ Bà nắm đầu Cụ Ông kéo xuống gần chiếc tráp. Cụ Ông không biết Cụ Bà định làm chi nữa nhưng cụ đành theo đà tay của Cụ Bà mà cúi gập người xuống. Lúc đó Cụ Bà mới móc túi tìm chìa khóa nhưng không thấy. Cụ Bà thét hỏi:

- Ðứa mô giữ chiếc chìa khóa tráp đây?

Không ai trả lời, Cụ Ông đành phải bảo:

- Để trong tủ trà...

Cụ Bà thét:

- Vô lấy đưa ra đây...

Cụ Bà ném chùm chìa khóa tủ cho Cụ Ông. Cụ Ông thểu não đứng dậy mở cửa tủ trà, lấy cặp chìa khóa tráp trao lại Cụ Bà. Cụ Bà cầm cặp chìa khóa mở vội chiếc tráp ra. Cụ Ông tưởng Cụ Bà tìm chi bèn hỏi:

- Bà định tìm chi?

Cụ Bà gay gắt:

- Chả tìm chi hết... Cúi xuống đây.

Cụ Ông chưa biết cúi làm gì thì Cụ Bà đã nắm tóc Cụ Ông dìm đầu xuống:

- Cúi xuống...

Cụ Ông theo đà tay của Cụ Bà cúi xuống. Cụ Bà bèn nắm lấy bộ râu của Cụ Ông cho vô tráp rồi đóng tráp khóa lại.

Cụ Ông cúi gầm mặt xuống, trông dáng điệu của Cụ Ông thật đáng thương hại. Bộ râu của cụ bị khóa trong tráp. Cụ đành phải nằm phục xuống như con cóc nằm bên bệ đá. Mỗi lần muốn di chuyển hay muốn ngồi Cụ Ông phải cầm đỡ cả cái tráp lên thì sức nặng của tráp mới không cuốn và kéo bộ râu của Cụ Ông.

Mỗi lần lỡ để sức nặng của tráp kéo xuống, Cụ Ông thấy nhức nhối nơi cầm đến ứa nước mắt. Mặc cho Cụ Ông nhăn nhó, Cụ Bà vẫn lặng thinh, coi đó là một hình phạt đáng kiếp. Cụ Bà trả thù lối đi chơi bất kể quần thần, phụ tử của Cụ Ông. Cụ Bà thấy Cụ Ông nhăn nhó cụ lại nhiếc không tiếc lời.

- Ðau như thế cho nhớ lúc ông sung sướng bên con thằng Cai Khố Vàng. Những lúc đó sao ông không khóc không kêu la như bây giờ. Thật tui gớm cái bản