
bằng lòng:
- Thôi mi, mi bỏ cái
giọng khinh bạc đó đi. Mi giống cái thằng chú mi đó.
Thằng Bẩy có tàn
tật như vậy rứa những thứ này dù xinh đẹp dù răng nữa thì chúng mới lọt được vô
nhà ni chứ. Bằng không thì ít ra cũng con Nhứt Phẩm chưa chắc chi nó đã lấy.
Thằng Bẩy ở trong nhà ni giá trị còn gấp ngàn lần trong nhà khác. Tao cấm mi
không được nói cái giọng khinh khi thằng Bẩy đó nghen. Thật là nòi nào, giống
đó. Thằng cha mi cũng hay có cái giọng đó lắm!
Quan Huyện biết tánh cha
sợ mẹ khủng khiếp. Ngay bây giờ hai cụ đã ngoài năm mươi tuổi rồi mà Cụ Bà vẫn
còn ghen khủng khiếp, cấm không cho Cụ Ông đi đâu hết. Ðàn bà già thì còn chịu
đựng được chớ đàn ông thì cắt đầu gối còn có máu là còn đi chơi được. Thế mà Cụ
Bà ngăn không cho Cụ Ông đi chơi bên ngoài. Một lần Cụ Ông từ Công Ðường vừa đi
ra thấy cha con thằng Cai Khố Vàng đang đứng nói chuyện với nhau. Cụ liếc thấy
con nhỏ sao mà xinh quá là xinh. Lòng dâm của cụ nổi dậy, cụ tấm tác khen trong
bụng:
- Trời, con cái nhà ai mà đẹp quá vậy?
Cụ Lớn lên tiếng
gọi gã Cai Khố Vàng:
- Nè chú Cai!
Cha con gả Cai Khố Vàng không
ngờ Cụ Lớn lại đoái đến phận hèn gọi mình, nên cả hai cha con vẫn không để ý. Cụ
Lớn gọi lần nữa, lão Cai Khố Vàng mới quay lại, chấp tay xá Cụ Lớn:
-
Bẩm lạy Cụ Lớn cho đòi con!
- Ừ, hai cha con mi đứng đây làm chi?
Anh Cai Khố Vàng cuống lên không hiểu tội tình gì mà Cụ Lớn lời căn dặn
như thế này? Lão Cai Khố Vàng chắp tay lạy lia lịa năn nỉ:
- Bẩm lạy Cụ
Lớn con nhỏ đây là con của con, nó vừa bên An Cựu sang cho con biết mẹ nó đau
nặng.
Cụ Lớn biết được chuyện bèn lên giọng thương xót lũ con dân:
- Chà, khỗ dữ, đau sao con? Mẹ con đau sao? Hai cha con vô đây tao
biểu...
Nghe Cụ Lớn hỏi han với giọng rất thương người, lại cho gọi vô
hỏi anh Cai Khố Vàng chưa biết nói sao thì Quan Quản hầu trà Cụ Lớn đã đứng lên
cạnh xía vô:
- Cụ Lớn biểu thầy Cai và đứa con gái của thầy vô cung
đường Cụ Lớn dạy.
Anh cai cuống lên:
- Dạ, dạ...
Hai cha
con anh Cai Khố Vàng đi theo Cụ Lớn vô cung đường. Trong phòng Cụ Lớn ngồi rộng
thênh thang. Cụ Lớn là vị đầu triều, Quan Tây nể vì, Quan ta sợ vì cụ là vị Quốc
Trưởng tiền triều mà Cụ Lớn ngồi trên ghế rồi ra lệnh cho Quan Quản hầu trà lui
ra đóng kín cửa lại. Cha con thầy Cai Khố Vàng không hiểu chuyện chi nên cả hai
cha con đứng khép nép chờ Cụ Lớn hỏi.
Cụ Lớn nhỏ nhẹ hỏi:
- Vợ
mi đau ra sao?
Thầy Cai Khố Vàng đáp:
- Bẩm Cụ Lớn vợ con đau
nặng mà tiền thuốc thang không có.
Cụ Lớn lại lên giọng thương người:
- Tội chưa! Thôi được để đó tao cho mi tiền về thang thuốc cho vợ nghen.
Cụ Lớn nói xong thì cụ xực nhớ rằng, trong đời cụ chẳng bao giờ có tiền
trong túi. Bao nhiêu tiền Cụ Bà lấy hết. Có chút bổng ngoại nào Cụ Bà cũng lần
lưng lấy luôn. Mỗi lần có chuyện chi đành phải mượn Cụ Tham Tri họ Hà, một vị
quan lại giầu bực nhất Triều đình, ăn tiêu sang nhứt thành phố Huế. Rồi khi nợ
đong cục thì Cụ Tham Tri họ Hà đưa vào vài vụ buộc Cụ Lớn ký rồi đưa thêm Cụ Lớn
tý tiền tiêu.
Cụ Lớn gọi Quan Quản vô:
- Thầy Quản sang mời Cụ
Tham Tri sang tôi hỏi ngay.
Quan Quản đi rồi Cụ Lớn mới hỏi thầy Cai Khố
Vàng:
- Con nhỏ ni là con mi đó à?
- Dạ, nó là con đầu lòng của
con...
- Có chồng chưa?
- Dạ bẩm chưa, cháu mới 16 tuổi, vừa lớn
lên, bẩm Cụ Lớn...
- Ừ, con gái 16 đang tuổi dậy thì trông nó mượt ra.
Bây giờ mi có cho nó ở hầu tao không?
Anh Cai Khố Vàng biết rằng nếu ở
hầu Cụ Lớn thì tha hồ sung sướng. Con gái anh cũng được chiều đãi và một bước
anh có thể đi làm Đội Lệ với tư thế nhạc phụ Cụ Thượng Bộ Lại thì thật là thét
ra lửa. Anh Cai vội thưa:
- Dạ bẩm lạy Cụ Lớn, được Cụ Lớn thương còn
chi bằng nữa con xin ký cả hai tay.
- Ừ, nhưng mi phải giữ cho kín nếu
không Cụ Bà biết thì chết cả tao lẫn mi đó nghen...
- Dợ...
Vừa
lúc ấy Cụ Tham Tri vô, Cụ Lớn ghé tai Cụ Tham nói:
- Có tiền không đưa
đây hai chục đồng ngay, cần lắm mà...
Cụ Tham cau mặt hỏi:
-
Chuyện chi mà cần nhiều rứa. Gấp không?
- Gấp lắm đưa ngay rồi trừ sau
cũng được.
- Ngay bây giờ à?
- Tút suỵt mà!
- Ðể về văn
phòng lấy chứ có ngờ đâu Cụ Lớn cần mà mang đi...
- Nhanh lên nghen...
Tôi cho thầy Quản theo sang lấy nghen.
- Dạ...
Quan Tham Tri ra
rồi. Cụ Lớn bảo thầy Quản:
- Thầy Quản sang bên Cụ Lớn Tham Tri cầm cái
bì thơ sang đây cho tôi.
Thầy Quản đi rồi, Cụ Lớn bảo với Cai Khố Vàng:
- Bây giờ tôi cho chú mười đồng chú đem về thuốc thang cho thím đó
nghen. Còn mười đồng chú ra mướn cho tôi một căn nhà ở bên Cầu Lò Rèn đó rồi mua
giường chiếu, chăn mùng chi đó, rồi ba giờ chiều hôm nay chú đón tôi đến nghen.
Thầy Cai mừng rỡ nhưng con gái thầy Cai đâm lo không hiểu sự thể ra sao
nữa. Cô Chấp con gái thầy Cai đứng run lên. Cụ Lớn an ủi thêm thầy Cai:
- Thu xếp xong nhà cửa, nay đang khuyết chân Đội Lệ Thăng Bình, tui cho
chú mày đi ngay.
Thầy Cai mừng rơn như người trúng số. Có tiền thuốc
thang cho vợ rồi lại được đi Đội Lệ thì mấy chốc mà thầy không khá. Chỉ riêng
chuyện sắp đi Ðộ