
ình Khải vô cùng cảm nhận được tâm trạng của cô.
“Làm sao mà anh hiểu…” Không tin.
“Cậu ấy thật sự hiểu!” Biết bây giờ cô rất oán hận, Khâu Thiệu Thần chỉ đành phải cố nén cười, bán đứng người nào đó là “tín đồ xui xẻo” để an
ủi cô. “Lão đại cũng là người xui xẻo, mỗi lần kiếm được tiền là nhất
định có “tai nạn thấy máu”. “Sự kện xương cá” hôm nay em cũng tận mắt
thấy rồi đó, nếu muốn nói đến chuyện xui xẻo của cậu ấy, nói ba ngày ba
đêm cũng không hết.”
“Không sai! Nếu như có đại biểu xui xẻo,
lão đại tuyệt đối hoàn toàn xứng đáng!” Nín cười, Lâm Viên Quân liên
tiếp gật đầu phụ họa.
“Hả?” Kinh ngạc một tiếng, Giang Dục
Phương không dám tin sẽ có người xui như mình, chỉ có thể sững sờ mà
nhìn cái người nghe nói cũng rất xui kia, lại thu được ánh mắt “cùng là
người lưu lạc chân trời” rất bi ai của hắn.
“Mặc dù anh không
muốn thừa nhận mình rất xui, nhưng…” Giọng nói dừng lại một chút, Trình
Khải che mặt khóc thảm: “Bọn họ nói đều là sự thật!”
Ô hô… Hắn cũng không muốn như thế.
“Thì ra… Anh thật sự hiểu được em!” Hiếm khi tìm được người cùng bộ tộc xui xẻo, môi cô khẽ run rẩy, cảm động đến nỗi suýt nữa là khóc rống
lên.
Ô hô… Tri âm khó tìm a!
“Anh hiểu nỗi khổ của em, thật đó!” Vỗ nhẹ lưng cô, trong lòng Trình Khải cũng có cùng nỗi đau.
Hết sức ăn ý mà nhìn nhau một cái, một cảm giác thương tiếc lẫn nhau
không hẹn mà cùng dâng lên, khiến cho bọn họ đột nhiên có cảm giác thân
mật như “người chung đường”…
“Cho dù là số khổ thì chúng ta
cũng phải cười cho ông trời xem!” Tìm được đồng bọn khiến cho Giang Dục
Phương đột nhiên sinh ra dũng khí lớn lao, sau đó nắm tay chỉ lên trời,
hăng hái tinh thần mà tuyên chiến.
Hừ hừ, nếu ông trời muốn trêu bọn họ, vậy bọn họ càng phải sống cho tôt, khiến ông trời cũng phải chịu!
“Không sai! Phải cười cho ông trời xem!” Cũng nắm chặt nắm tay, Trình Khải cũng được cổ vũ mà hét lên.
“Cố lên! Cố lên! Cố lên…” Sĩ khí được chấn chỉnh, hai người vỗ tay với nhau, đồng thanh khích lệ lẫn nhau.
Bên cạnh, thấy hai người xui xẻo kia đã kết thành đồng minh mà cổ vũ
nhau, bốn người còn lại không khỏi nhìn nhau một cái, nhịn không được mà lén cười trộm không ngừng.
Ha ha… Cười cho ông trời xem?
Bọn họ đang chờ hai “đồng minh xui xẻo” này làm thế nào mà cười cho ông trời xem! Chuyện kể rằng, kể từ sau khi Trình Khải và Giang Dục Phương xác nhận
đối phương cũng là người xui xẻo thì không biết là đồng bệnh tương liên
hay là lòng có đồng cảm mà quan hệ của hai người đã phát triển với tốc
độ cực nhanh, thậm chí ngày nghỉ cũng cùng nhau ra ngoài uống cà phê,
nói chuyện phiếm.
Hôm đó, vừa khéo là ngày nghỉ, Giang Dục
Phương cùng bạn thân hẹn nhau nhàn nhã thưởng thức trà và điểm tâm trong quán cà phê, nói những chuyện linh tinh gần đây.
“Ha ha ha…
Lúc trước chỉ cảm thấy cậu rất thích hợp, có thể đi thử xem, không ngờ
cậu thực sự vào Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải làm trợ lí!” Nghe bạn thân kể
quá trình khôi hài làm sao quen được Trình Khải, làm sao vào Tiệp Khải
thì Tôn mạn Mạn không nhịn được mà cười ha hả, cảm thấy tất cả đều là do trời định.
“Aiz… tất cả đều là nghiệt duyên!” Thở dài ai oán,
Giang Dục Phương vừa ăn bánh ga tô vừa lầm bầm oán hận: “Cái gì mà trợ
lí chứ! Đó là cách xưng hô gạt người thôi, căn bản là mình vào đó làm
người hầu!”
“Nhưng mình lại cảm thấy cậu làm người hầu cũng rất vui mà!” Không ngừng cười ầm lên, Tôn mạn Mạn hiểu rất rõ, nếu như thật sự không thích công việc này thì cô đã sớm vỗ mông từ chức rồi.
Nghe vậy, Giang Dục Phương cười gian xảo mấy tiếng, vẻ mặt háo sắc:
“Bởi vì năm tên trong đó đều là trai đẹp, mỗi ngày đi làm đều được ngắm
cảnh đẹp, nói gì thì nói cũng phải trụ lại!”
“Xí!” Cười phỉ
nhổ, cũng không phải lần đầu tiên Tôn Mạn mạn quen biết cô nên sẽ không
tin lời nói dóc này, lập tức ném trả: “Khi cậu ở công ty trước kia làm
trợ lí, cái tên đời thứ hai tiếp quản công ty cũng là trai đẹp, sao
không thấy cậu ngắm, thậm chí còn nhanh chóng từ chức chạy lấy người?”
“Ặc…” Bị chặn cứng họng, cuối cùng cô hậm hực thừa nhận. “Được rồi,
được rồi! Mình thừa nhận lí do mà mình làm người hầu rất vui vẻ là vì
mấy tên kia đều rất dễ ở chung, mặc dù có cười vận xui của mình nhưng
cũng rất bao dung, thế này cậu đã hài lòng chưa?”
Nhưng điều
quan trọng nhất là vì thế mà cô còn biết được Trình Khải cũng là một
thành viên của “hội đồng xui xẻo”, cảm giác có đồng minh hiểu được sự
chua xót trong lòng thật là tốt!
À… nói đến Trình Khải, căn cứ
theo sự quan sát của cô trong khoản thời gian này thì anh ta đúng như
lời bốn tên vô lương tâm kia đã nói, quả nhiên mỗi lần mua bán cổ phiếu
kiếm được một món tiền lớn thì không quá hai ngày nhất định sẽ có tai
nạn thấy máu, hơn nữa đều là những tai nạn có nguyên nhân phát sinh rất
kì cục cùng buồn cười, làm người ta không thể không than rằng.. .thế
giới thật kì điệu!
“Rất hài lòng!” Biết được cô đã có công việc mới, hơn nữa cũng làm rất vui vẻ, Tôn Mạn Mạn cười gật đầu, rốt cuộc có chút yên tâm. “Cậu làm việc vui vẻ là tốt rồi, mình vốn sợ